Chương trước
Chương sau
Bụng Thôi Tây Sinh rất khó chịu, cũng không tiếp lời Triệu Gia Khắc. Hai người này không mang thức ăn về, so với bất luận kẻ nào thì Thôi Tây Sinh càng thất vọng hơn, trong bụng cậu còn có một cái miệng.

"Bọn họ đang qua đây." Triệu Gia Khắc không phát hiện Thôi Tây Sinh có khác thường, nhìn thấy hội trưởng học sinh cùng Triệu Hoan Thụy đi tới thì lắc lắc cánh tay nhắc nhở Thôi Tây Sinh.

Thôi Tây Sinh mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn hội trưởng học sinh cùng Triệu Hoan Thụy đi tới trước mặt.

"Xin lỗi vì chúng tôi không thể mang thức ăn về." Hội trưởng học sinh mệt mỏi và áy náy.

"Rồi sao?" Trong lòng Thôi Tây Sinh bốc hỏa, thái độ đối với hội trưởng học sinh cũng không thân thiện.

Người đàn ông này đến nói với cậu cái này để làm gì? Muốn cậu thông cảm cho hắn không cần trả lại thức ăn kia?

"Thức ăn của cậu nợ trước, sau này tôi sẽ trả lại." Hội trưởng học sinh bị Thôi Tây Sinh đâm một cái, sắc mặt khó coi chỉ trong tích tắc đã khôi phục vẻ mặt áy náy.

"Cậu nhớ kỹ là được." Thôi Tây Sinh cười lạnh quay đầu không nhìn hắn, hiện tại cậu quá đói, thật sự không có tâm tình cùng người này nói nhiều.

Sự lãnh đạm của Thôi Tây Sinh khiến hội trưởng học sinh rất không vui, vẻ mặt âm trầm cùng Triệu Hoan Thụy rời đi.

Đã ba ngày mà Mạnh Giang Thiên còn chưa trở về, hắn sẽ chờ thêm một đêm nữa, nếu ngày mai Mạnh Giang Thiên cũng không trở về, hắn sẽ không nhịn Thôi Tây Sinh nữa.

Một người bình thường bán mông còn ỷ vào một dị năng giả lên mặt, thật sự là quá ngông cuồng.

Hai người bọn họ đã tìm được một siêu thị còn chưa bị lấy thức ăn, nhưng mà bên trong zombie quá nhiều nên căn bản không vào được.

Nếu có một người sống có thể hấp dẫn zombie thì... hội trưởng học sinh âm hiểm nhìn Thôi Tây Sinh cười.

Mạnh Giang Thiên đang giết zombie thì đột nhiên mí mắt phải nhảy dựng lên. Gió thổi bay nốt đống zombie vây quanh, anh bay trở lại nóc nhà.

Trải qua một đêm giết chóc, dị năng trong cơ thể rốt cục có xu hướng vững vàng.

Tối hôm qua dị năng trong cơ thể giãy dụa đột nhiên bộc phát năng lượng cuối cùng, Mạnh Giang Thiên trở tay không kịp nên thiếu chút nữa bị bộc phá thân thể.

Làn da bị ăn hành đến sắp nứt, sau nhiều lần do dự anh vẫn nuốt nốt viên tinh hạch mà anh cho là hệ chữa trị.

Quyết định này của Mạnh Giang Thiên là vô cùng may mắn, tuy rằng viên tinh hạch kia nhỏ nhưng đã cứu anh một mạng.

Vốn Mạnh Giang Thiên cắn nuốt nhiều năng lượng làm cho thân thể sắp nổ tung. Sau khi nuốt tinh hạch hệ chữa trị, năng lượng của tinh hạch cũng tràn ra.

Nếu như bình thường, những năng lượng hệ chữa trị tràn ra sẽ biến thành uy hiếp trí mạng.

Nhưng lúc ấy Mạnh Giang Thiên đang bị năng lượng nóng nảy bạo phát máu thịt, ngược lại những năng lượng chữa trị này đã cứu anh vì không ngừng khôi phục da thịt bị phá hỏng.

Vốn cắn nuốt năng lượng tinh hạch hệ nước hệ cây là sa cơ lỡ vận, tuy tinh hạch hệ chữa trị nhỏ nhưng vừa vặn tiêu tán hai nguồn năng lượng.

Giống như khổ trước sướng sau, sau khi chịu đựng tra tấn thì chính là được thoải mái dễ chịu.

Giết zombie một lát là Mạnh Giang Thiên đã có thể theo ý nguyện khống chế mấy dị năng mới cắn nuốt.

Đột nhiên mí mắt phải không ngừng nhảy nhót, Mạnh Giang Thiên xoa xoa, càng nhảy nhanh hơn.

Mạnh Giang Thiên không tin mấy cái mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, nhưng trong lòng không hiểu sao cũng hoảng hốt.

Ba ngày ba đêm không trở về, không biết Thôi Tây Sinh sao rồi.

Mạnh Giang Thiên nhìn đàn zombie dưới lầu, lưỡi dao gió nhẹ nhàng cắt đứt cánh tay mình.

Mùi máu tươi được gió nhẹ đưa đến mũi của đám zombie dưới lầu, nháy mắt đàn zombie yên tĩnh, cả đám nghiêng đầu khịt khịt tìm kiếm chỗ toả ra mùi máu.

Mạnh Giang Thiên chủ động xuất hiện bay xuống dưới lầu, dừng giữa không trung chỗ zombie không với tới, nhỏ một giọt máu xuống mặt con zombie định với tay.

Zombie còn chưa kịp nếm bánh từ trên trời rơi xuống đã bị zombie bên cạnh cắn vào mặt một phát.

Nhẹ nhàng cắn một cái mà thịt thối trên mặt zombie đã bị kéo xuống. Nhưng căn bản zombie không thèm để ý mặt mình bị mất một miếng thịt, điên cuồng duỗi hai tay muốn chạm vào Mạnh Giang Thiên giữa không trung.

Đó mới là hương vị của máu tươi mà nó khao khát.

Một đường bay giữa không trung Mạnh Giang Thiên đều nhỏ máu tươi để dẫn những con zombie này rời khỏi bãi xay thịt.

Bay được một khoảng không sai biệt lắm, Mạnh Giang Thiên lau sạch máu trên cánh tay, dị năng hệ chữa trị nháy mắt đã khôi phục vết thương, Mạnh Giang Thiên vòng qua bầy zombie bay về.

Zombie bị máu tươi của anh dẫn đi, dưới lầu chỉ còn lại thi thể zombie chất đống khắp đường.

Mạnh Giang Thiên dùng lưỡi dao gió cắt đầu bọn nó tìm tinh hạch trong máu zombie, bận rộn hơn nửa giờ cũng chỉ tìm được một viên tinh hạch nhỏ.

Tinh hạch màu sắc rực rỡ được nước rửa sạch, Mạnh Giang Thiên cũng không nhìn là tinh hạch gì đã ném vào không gian.

Mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nhưng bầu trời đã dần dần sáng lên.

Nuốt năm viên tinh hạch hệ gió, dị năng hệ gió của Mạnh Giang Thiên trực tiếp tăng gấp ba lần. Gió mát không tốn chút sức lực nâng thức ăn trên mái nhà lên.

Gió dưới chân thổi mạnh, Mạnh Giang Thiên nhanh chóng bay về phía Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc.

Đêm nay trên sân thượng toà nhà không có ai ngủ. Đói khát làm cho không khí trong đám người càng lúc càng ngưng trọng, luôn có một loại cảm giác mưa gió sắp tới làm cho Thôi Tây Sinh có chút hoảng hốt.

Thôi Tây Sinh rất muốn rời khỏi sân thượng, cậu luôn cảm thấy ở lại với những người này còn không bằng tự mình tìm một chỗ trốn.

Nhưng bị đói một ngày một đêm, đầu váng mắt hoa, cả người vô lực, ngồi dậy cũng có chút vất vả.

Bụng đau nhưng cậu bất lực. Thôi Tây Sinh hận mình không thức tỉnh dị năng để bảo vệ bản thân và bé con.

Rốt cuộc Mạnh Giang Thiên đi đâu? Có phải thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn không? Nếu Mạnh Giang Thiên không còn nữa...

Thôi Tây Sinh cười thảm thiết, nếu Mạnh Giang Thiên không còn thì cậu sẽ mang theo bé con xuống dưới đất tìm anh, làm quỷ cũng muốn quấn lấy anh.

"Thôi Tây Sinh." Thôi Tây Sinh đang nghĩ đến Mạnh Giang Thiên thì âm thanh hội trưởng học sinh vang lên bên tai.

Thôi Tây Sinh mở mắt ra muốn ngồi dậy, nhưng cả người lại vô lực, chỉ có thể nghiêng mắt trầm mặc nhìn hội trưởng học sinh chờ hắn tiếp tục nói.

Thôi Tây Sinh vô lực nói chuyện, trong mắt hội trưởng học sinh lại thành không để ý, nhất thời tính tình hội trưởng học sinh nổi lên.

Một đêm mà Mạnh Giang Thiên vẫn không trở về, hội trưởng học sinh cảm thấy có 99% khả năng là Mạnh Giang Thiên đã chết.

Bằng không hắn sẽ không bỏ lại hai người thân thiết không trở về. Tối hôm qua suy nghĩ kế hoạch dùng Thôi Tây Sinh dẫn zombie đi, trời vừa sáng, hắn đã khẩn cấp muốn kéo Thôi Tây Sinh đi.

Thái độ không để ý đến hắn của Thôi Tây Sinh càng làm cho trong lòng hội trưởng học sinh nổi giận, hai ba bước đi qua muốn kéo Thôi Tây Sinh lên.

Triệu Gia Khắc thấy bộ dáng hùng hổ của hội trưởng học sinh không còn khách khí lễ phép như trước kia, cảm giác không thích hợp nên do dự một giây đã nhường vị trí.

Hắn không đánh lại dị năng giả.

Về phần Tề Thiên Sơn, rụt cổ nhường sang một bên.

Hắn vẫn nghe hội trưởng học sinh nói, bảo vệ Thôi Tây Sinh cũng là hội trưởng học sinh bảo hắn làm, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản hội trưởng học sinh.

Thôi Tây Sinh cũng nhận thấy hội trưởng học sinh đến với ý đồ không tốt, bên miệng cười lạnh, rốt cuộc người này không ngụy trang nữa.

Nhưng hôm nay cho dù không có cách nào tốt, cậu cũng sẽ không ngồi chờ chết. Muốn bắt nạt cậu thì cậu cũng sẽ cắn mất một miếng thịt của đối phương.

Bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên đám người phía sau lại một phen ầm ĩ.

Hội trưởng học sinh cau mày quay đầu lại, một bóng tối cùng thức ăn từ trên trời giáng xuống. Đám người đói đến phát điên nhào tới.

Mạnh Giang Thiên ôm một cái thùng giấy, gió mát phía sau kéo lương thực dầu gạo đáp xuống bên cạnh hội trưởng học sinh.

Hội trưởng học sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đột nhiên đồng tử co rụt lại, cả người nhịn không được run lên, hai chân mềm nhũn vài phần.

Triệu Gia Khắc trừng to tròng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, trong đầu vô cùng hối hận vì vừa rồi không cản trước người Thôi Tây Sinh. Rõ ràng kiên trì nhiều ngày như vậy, tại sao lại buông tha vào giây phút cuối cùng?

Thấy Mạnh Giang Thiên không chú ý tới hắn, Triệu Gia Khắc đảo mắt lặng lẽ đi đến trước người Thôi Tây Sinh.

Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên trở về còn mang theo thức ăn, trong lòng đang vui mừng thì thấy Triệu Gia Khắc đi đến trước người cậu ngăn cản Mạnh Giang Thiên.

Thôi Tây Sinh hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Triệu Gia Khắc, khinh thường cười lạnh, vừa rồi cậu thấy rõ ràng hắn không chút do dự tránh ra.

Bây giờ muốn trở lại để thể hiện lòng trung thành sao? Nhưng mà muộn rồi.

Về phần Tề Thiên Sơn, hắn vẫn rụt vào bên tường sợ hãi nhìn Mạnh Giang Thiên.

"Cậu ở đây làm gì?" Mạnh Giang Thiên nhíu mày nhìn hội trưởng học sinh đang bối rối khẩn trương.

Đẩy Triệu Gia Khắc cười ngây ngô với anh đứng trước mặt Thôi Tây Sinh, rốt cuộc Mạnh Giang Thiên cũng nhìn thấy Thôi Tây Sinh ngày đêm nhung nhớ.

Nhưng không giống như trong tưởng tượng của anh, sắc mặt Thôi Tây Sinh rất không tốt, nằm trên đệm ôm bụng nhìn thẳng vào anh.

Bên cạnh cậu cũng không có thức ăn anh để lại. Sắc mặt Mạnh Giang Thiên trầm xuống, hiện tại Thôi Tây Sinh là quan trọng nhất nên anh chưa truy cứu.

Cúi đầu nhìn Thôi Tây Sinh, đôi mắt đen láy kia có quá nhiều cảm xúc, tủi thân sắp tràn ra chiến thắng những cảm xúc khác.

Trong lòng Mạnh Giang Thiên đau xót vuốt trán Thôi Tây Sinh, khẩn trương hỏi: "Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"

Trán không nóng, may không sốt.

"Đói." Thôi Tây Sinh vô lực nói một tiếng, mím môi cứng rắn nghẹn nước mắt tràn ngập hốc mắt.

Nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, bao nhiêu lo lắng sợ hãi nháy mắt buông lỏng, trong lòng một nỗi tủi thân thật lớn đột ngột dâng lên, cậu rất muốn kể cho Mạnh Giang Thiên nghe mấy ngày nay cậu bị bắt nạt.

Khi nước mắt sắp tràn ra thì Thôi Tây Sinh nhìn thấy Lưu An Na đang chạy như điên tới.

Hai chữ bạn tình ở trong đầu trùng điệp vang lên, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, ý niệm tố cáo cũng bị dập tắt.

Cậu là một người bạn tình mà, nói thì có thể làm được gì?

Trong lòng Thôi Tây Sinh khổ sở không thở nổi, quay đầu vùi mặt vào trong đệm không muốn để ý tới Mạnh Giang Thiên nữa.

"Tôi tìm được một ít cơm hộp tự sôi, dùng chút nước nóng là có thể ăn, em chờ một lát." Thái độ nháy mắt thay đổi của Thôi Tây Sinh khiến Mạnh Giang Thiên không hiểu gì, nhưng nhịn xuống hỏi han cầm hộp cơm tự sôi đi tìm hội trưởng học sinh sưởi ấm.

Tạm thời Mạnh Giang Thiên không muốn bại lộ chuyện mình có thể sử dụng nhiều hệ dị năng, hội trưởng học sinh là dị năng giả hệ nước, tìm hắn là hợp lý.

"Giang Thiên ca ca. Mấy ngày nay anh đi đâu? em tưởng anh đã chết." Vừa mới đứng dậy, Lưu An Na đã từ sau lưng ôm chặt lấy Mạnh Giang Thiên, một tiếng Giang Thiên ca ca nói đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc thương tâm muốn chết.

Thôi Tây Sinh vùi đầu vào đệm, khinh thường bĩu môi.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

13/9/2021

#NTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.