Chương trước
Chương sau
Tề Thiên Sơn đi ra ngoài cửa, cửa còn chưa đóng lại thì đột nhiên nghe được âm thanh của Thôi Tây Sinh, âm thanh mềm mại làm cho cả người Tề Thiên Sơn chấn động, nháy mắt đờ ra.

Trước kia sao lại không cảm thấy âm thanh của Thôi Tây Sinh quyến rũ người khác như vậy.

Cửa còn một khe hở chưa đóng, Tề Thiên Sơn từ khe cửa nhìn thấy Thôi Tây Sinh đi đến phòng khách chọn quần áo.

Đôi môi sưng lên vẫn còn ẩm ướt. Đôi môi thiếu máu màu sắc cũng không diễm lệ nhưng lại khiến lòng Tề Thiên Sơn ngứa ngáy, rất muốn cắn cho đôi môi phấn nộn kia sưng đỏ.

Tề Thiên Sơn nhìn Thôi Tây Sinh, hô hấp dần dần nặng nề.

Mạnh Giang Thiên theo sát Thôi Tây Sinh đi vào phòng vệ sinh, lại bị Thôi Tây Sinh rất vô tình đẩy ra khóa trái cửa phòng vệ sinh.

Thiếu chút nữa Mạnh Giang Thiên bị đập vào mũi, sờ mũi mạnh mẽ nhìn về phía cửa. Hơi thở của Tề Thiên Sơn vẫn nằm sấp trên cửa không biết che giấu, đặc biệt rõ ràng.

Đột nhiên Tề Thiên Sơn đối diện với ánh mắt Mạnh Giang Thiên, hoảng sợ vội vàng đóng cửa phòng lại, vịn vách tường chạy đi.

Mạnh Giang Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt híp lại cũng không đuổi theo. Thôi Tây Sinh đang tắm nên anh không muốn rời đi.

"Có dầu gội đầu hay không? Xà phòng cũng được." Đột nhiên Thôi Tây Sinh đẩy cửa ra hỏi. Thời gian bảy ngày vừa đổ mồ hôi vừa đổ dầu, căn bản chỉ dùng nước thì tắm không sạch.

Mạnh Giang Thiên nhìn tóc Thôi Tây Sinh ướt sũng, bờ vai phía sau cửa trần trụi, nếu tắm rửa thì phải cởi hết quần áo.

Nghĩ đến Thôi Tây Sinh không mặc quần áo, nhiệt độ cơ thể Mạnh Giang Thiên không khống chế được tăng lên, cả người khô nóng.

Bộ dáng Thôi Tây Sinh không mặc quần áo anh đã nhìn ba năm, hiện tại vẫn không chán như cũ, hơn hai tháng không nhìn thấy có chút không kiềm chế được.

"Biến thái." Ánh mắt Mạnh Giang Thiên giống Tề Thiên Sơn như đúc, Thôi Tây Sinh mắng chửi một tiếng, hoảng hốt đóng cửa phòng vệ sinh khóa trái, hiện tại ngay cả quần lót cũng ném vào thùng rác.

Cửa bị mạnh mẽ đóng lại ngăn cản tầm mắt của Mạnh Giang Thiên. Bị Thôi Tây Sinh mắng, anh cũng không tức giận mà cười, cười đến mức rất hèn mọn: "Em chờ tôi một lát, tôi đi tìm cho em."

Mạnh Giang Thiên hưng phấn xông ra cửa, tùy tiện vào siêu thị giết sạch zombie ẩn nấp bên trong, còn thuận tiện lấy được hai viên tinh hạch hệ cây.

Kem đánh răng bàn chải đánh răng sữa tắm, xà phòng dầu gội đầu, đồ có thể sử dụng Mạnh Giang Thiên đều dùng nước sạch rửa rồi mang về.

Túi lớn bọc nhỏ trở về, Mạnh Giang Thiên cầm một chai sữa tắm, một chai dầu gội đầu có chút khẩn trương đứng ở cửa phòng vệ sinh.

"Thôi Tây Sinh, tôi tìm về một ít dầu gội đầu và sữa tắm, em mở cửa ra tôi đưa cho em."

Lỗ tai Mạnh Giang Thiên dán lên cửa, nghe tiếng nước chảy bên trong vang lên, tiếng bước chân dính nước chậm rãi tới gần cửa.

Khóa cửa cạch cạch một tiếng bị mở ra, Mạnh Giang Thiên lập tức lui về phía sau nửa bước nghiêm trang chờ cửa mở.

Cánh cửa mở ra một khe hở, một mắt Thôi Tây Sinh ở trong khe cửa kiểm tra tình huống bên ngoài.

Mạnh Giang Thiên lắc lắc hai chai dầu gội và sữa tắm trong tay.

Thôi Tây Sinh mở cửa một chút, cũng chỉ đủ dang rộng một cánh tay: "Đưa tôi."

Ánh mắt Mạnh Giang Thiên thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của Thôi Tây Sinh.

Mấy ngày nay rõ ràng Thôi Tây Sinh đều mặc áo ngắn tay, cánh tay vẫn lộ ra bên ngoài, nhưng bình thường nhìn cũng không có cảm giác gì.

Hiện tại nhìn thì Mạnh Giang Thiên cảm thấy cánh tay kia trắng sáng, mềm mại làm cho người ta chảy nước miếng, cả người đều ngứa ngáy.

Mạnh Giang Thiên đặt dầu gội đầu lên tay Thôi Tây Sinh, còn lơ đãng sờ sờ tay cậu.

Quả nhiên trơn trượt, cảm giác cực kỳ tốt.

Chai có chút lớn, Thôi Tây Sinh nhận dầu gội đầu liếc mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái lập tức rụt trở về.

Đồ lưu manh!

Đóng cửa lại rồi đặt dầu gội đầu xuống đất, Thôi Tây Sinh mở cửa vươn cánh tay ra để nhận sữa tắm.

Mạnh Giang Thiên cũng đặt sữa tắm lên tay Thôi Tây Sinh, khi cậu muốn thu hồi cánh tay, anh nhanh chóng sờ một cái lên bàn tay nhỏ nhắn của cậu.

Sờ thấy rắn chắc còn nhéo nhéo thịt trên cánh tay nhỏ bé của Thôi Tây Sinh.

Thôi Tây Sinh hoảng sợ vội vàng thu hồi cánh tay, hung tợn đóng cửa lại, sợ Mạnh Giang Thiên xúc động xông vào nên khóa trái cửa lại.

Ngoài cửa, Mạnh Giang Thiên cười xoa xoa ngón tay còn lưu lại cảm giác của Thôi Tây Sinh càng giống tên lưu manh.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh lại vang lên, Mạnh Giang Thiên rục rịch nghe tiếng nước.

Sợ mình không kiềm chế được, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi ra ngoài lấy bình tĩnh. Trên sô pha còn có mấy cái váy, Mạnh Giang Thiên cầm lên đi ra ngoài.

Trên sân thượng quá nóng, Lưu An Na cũng ở trong phòng dưới lầu, hơi thở của cô vẫn luôn ở đó.

Mạnh Giang Thiên tìm được phòng của Lưu An Na gõ cửa.

"Ai?" Trong cửa là giọng nói của Lưu An Na vô cùng cảnh giác.

Cô chọn phòng nhưng cửa bị ép một đoạn, đè đúng lên mắt mèo trên cửa, từ trong phòng không nhìn thấy bên ngoài. Khóa cửa cũng bị phá, không khóa được.

Nhưng trong phòng này rất sạch sẽ, ngay từ đầu Thôi Tây Sinh đã để ý căn phòng này, chỉ là cửa hỏng không an toàn nên mới buông tha.

Mạnh Giang Thiên không đẩy được cửa, có lẽ ở bên trong bị đồ đạc chặn.

"Là tôi, Mạnh Giang Thiên." Mạnh Giang Thiên ở ngoài cửa nói.

Trong phòng lập tức có âm thanh kéo đồ đạc, xem ra Lưu An Na dùng đồ đạc chặn cửa.

Lưu An Na mệt mỏi thở hổn hển mở cửa ra, nhìn thấy Mạnh Giang Thiên thì cười đến sáng lạn: "Giang Thiên ca ca."

Nhìn thấy chiếc váy trên tay Mạnh Giang Thiên, Lưu An Na cười càng thêm vui vẻ: "Đây là quần áo cho em sao?"

"Ừm." Mạnh Giang Thiên đưa quần áo cho Lưu An Na, bảy ngày không thay nên quần áo của Lưu An Na cũng đã bẩn không còn hình dạng.

Lưu An Na nhận lấy quần áo, nhìn thấy còn có đồ lót, khuôn mặt đỏ lên cười càng thêm ngọt ngào.

Ngẩng đầu ngọt ngào nói: "Cảm ơn Giang Thiên ca ca, Giang Thiên ca ca vào ngồi một chút đi. Phòng này rất sạch sẽ."

"Không cần." Mạnh Giang Thiên không muốn Lưu An Na suy nghĩ nhiều, kiên quyết không chịu vào phòng.

Nhấc chân lên xong dừng lại quay đầu hỏi: "Tối nay cô có ăn gì không?"

Đột nhiên Mạnh Giang Thiên quan tâm làm cho ánh mắt Lưu An Na sáng lên, vẻ mặt lại hờn dỗi nói: "Đã ăn rồi. Nhưng đều nôn hết, dường như em bị say nắng."

"Say nắng uống nhiều nước." Mạnh Giang Thiên đánh giá Lưu An Na một lát, hờ hững rời đi.

Khí tức vững vàng, sinh lực tràn đầy, say nắng cái quỷ gì.

Dị năng hệ cây cùng dị năng hệ chữa trị có chút giống nhau, đều có thể cảm giác được sinh lực của sinh vật. Nhưng chức năng của cả hai có một chút khác nhau.

Khi sinh vật bị thương, hệ chữa trị có thể phục hồi vết thương và cứu mạng người. Nhưng hệ cây chỉ có thể vận chuyển sinh lực và giữ mạng sinh vật, không có năng lực chữa trị.

Tốt nghiệp cao trung tách ra ba năm, Lưu An Na đã không còn là cô bé đáng yêu thiện lương trong ấn tượng nói dối cũng không đỏ mặt nữa.

"Giang Thiên ca ca, anh đi đâu vậy?" Lưu An Na thấy Mạnh Giang Thiên muốn đi thì vội vàng gọi.

Cô say nắng mà vì sao không thể để cho người đàn ông này thương tiếc, quan hệ của bọn họ từ khi nào lại cứng nhắc như vậy.

Mạnh Giang Thiên không muốn dây dưa với Lưu An Na, không quay đầu lại cũng không trả lời.

Khuôn mặt Lưu An Na đỏ bừng tức giận nhìn Mạnh Giang Thiên đi lên sân thượng, nhìn như này mới giống bị say nắng.

Mạnh Giang Thiên lên sân thượng làm hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Triệu Hoan Thụy đang cầm nước khoáng đi ngang qua, nhìn thấy Mạnh Giang Thiên hắn sợ tới mức run rẩy, nước rầm rầm rơi xuống đất.

"Mạnh Giang Thiên, tôi, tôi, nước này..." Triệu Hoan Thụy cố gắng giải thích, nhưng đột nhiên miệng không chịu sự khống chế của hắn, lời muốn nói bị kẹt trong cổ họng, run rẩy nói không nên lời.

"Là tôi bảo hắn phát." Sau bức tường đất cao một mét là tiếng nói yếu đuối của hội trưởng học sinh truyền ra.

Một chiếc ô che nắng mà Mạnh Giang Thiên lấy ra để che thức ăn đã được chuyển đến góc tường. Tề Thiên Sơn suy yếu đỡ hội trưởng học sinh cũng suy yếu từ dưới ô đứng lên.

Hội trưởng học sinh dựa vào tường đất, nhìn Mạnh Giang Thiên hợp lý nói: "Thời tiết quá nóng, không bổ sung nước sẽ gây ra mất nước. Cậu không cho họ thức ăn, cậu phải cho ít nước uống. Cậu có thực sự muốn thấy họ chết không?"

"Sợ bọn họ nóng chết thì tại sao cậu không đưa ô che nắng cho bọn họ dùng, hai người các cậu đều là dị năng giả, còn được ăn cơm, hẳn là phơi không chết được đâu."

Mạnh Giang Thiên đưa tay ngưng tụ gió cuốn ô che nắng ném vào trong đám người.

Trọng lượng của chiếc ô che nắng cũng không nhẹ đập vào đám người, vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.

"Còn lại hai cái ô che nắng che những thức ăn này, các cậu không được dùng. Nước có thể cho họ uống, uống hết thì phụ thuộc vào hội trưởng. Nhưng nếu cậu dám chia thức ăn này, tôi sẽ ném cậu xuống đút zombie ăn."

Mạnh Giang Thiên dùng gió cuốn hai thùng thức ăn, nhấc nước khoáng lên thả một câu tàn nhẫn rồi rời đi.

Hôm nay mặt hội trưởng học sinh cũng không trắng, đen mặt ngồi trở lại trên đệm. May mà có tường đất ngăn cản tầm mắt của đám người bên kia, để hắn không cần nhìn những ánh mắt trào phúng của đám người đó.

Hôm nay Mạnh Giang Thiên sai khiến hắn như chó, đám rác rưởi ăn không ngồi rồi này cũng không ít lần nhìn hắn chê cười.

Ăn của hắn uống của hắn, vậy mà bọn này giống như đám kiến hôi còn dám cười nhạo hắn.

Tên của những người này hắn đều nhớ rõ, chờ hắn đến quân đội sẽ lặng lẽ trả thù.

Còn có Mạnh Giang Thiên làm hắn hôm nay bị nhục nhã, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả thù.

Mặt trời sắp lặn, không có ô che nắng cũng không sợ phơi nắng, nhưng mà ngày mai sẽ phải chịu tội.

Rõ ràng anh trai đã nói quân đội biết tận thế sắp tới và cũng biết có dị năng giả tồn tại, khu an toàn đều đã được xây dựng xong.

Nhưng bây giờ đã bảy ngày rồi, sao quân đội còn chưa tìm tới, hắn không muốn bị Mạnh Giang Thiên sai tới sai lui.

Chờ tìm được anh trai là dị năng giả, địa vị của bọn họ nên thay đổi.

Hội trưởng học sinh có ý định mà Mạnh Giang Thiên không biết, anh mang thức ăn và nước xuống lầu, Lưu An Na đã trở về phòng, đang dọn đồ đạc để chắn cửa.

Mạnh Giang Thiên lại gõ cửa, trong phòng lại là giọng nói cảnh giác của Lưu An Na: "Ai."

"Là tôi, Mạnh Giang Thiên."

Căn phòng im lặng một lúc, Lưu An Na kéo đồ nội thất mở cửa. Một cái gáy đầy mồ hôi và khuôn mặt đỏ bừng.

Mạnh Giang Thiên nhìn vào trong phòng, tủ quần áo cao hơn người sừng sững ở một bên, sô pha cũng nằm ngang ở cửa, người say nắng có thể di chuyển được mấy thứ này à?

"Những thứ này cho cô, bên ngoài nóng lắm, nếu say nắng mà không có việc gì thì không nên đi ra ngoài. Tôi đi đây." Mạnh Giang Thiên để thùng nước cùng đồ ăn được gió kéo vào trong phòng, quay đầu bỏ đi.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

15/9/2021

#NTT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.