"Nói đi." Trở lại trong phòng Mạnh Giang Thiên để Thôi Tây Sinh ngồi trên sô pha rồi nhìn hội trưởng học sinh.
Hội trưởng học sinh nhìn về phía Thôi Tây Sinh, tựa như không muốn để cậu nghe được.
Mạnh Giang Thiên lạnh lùng cười, nắm tay Thôi Tây Sinh vuốt ve: "Đừng như những thứ vô dụng kia ép tôi dùng biện pháp khác để cho cậu nói."
Hội trưởng học sinh hít sâu vài hơi, không dám nói gì với Mạnh Giang Thiên, lại nhìn về phía Thôi Tây Sinh, trong ánh mắt là hy vọng Thôi Tây Sinh có thể hiểu chuyện một chút tự rời đi.
Thôi Tây Sinh nhìn thấy cảnh cáo trong mắt hội trưởng học sinh, ngọn lửa nhỏ trong lòng cọ một cái liền bốc lên.
Tên đạo đức giả này sẽ chọn hồng nhũn chọc. Không đánh lại Mạnh Giang Thiên liền uy hiếp cậu.
Bị người ta coi như quả hồng nhũn, Thôi Tây Sinh cũng rất tức giận. Vốn không có hứng thú biết cái gọi là bí mật của hắn, nhưng hiện tại ngược lại Thôi Tây Sinh không muốn đi.
Quay đầu nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, bây giờ người này mới là người quyết định.
Mạnh Giang Thiên cười với cậu đưa tay ôm eo Thôi Tây Sinh.
Nhìn về phía hội trưởng học sinh với nụ cười âm trầm: "Thưa hội trưởng, ngài không phải đang kéo dài thời gian đấy chứ?"
Gió mát xung quanh Thôi Tây Sinh bay ra một luồng, gió màu xanh vây quanh cổ hội trưởng học sinh nhẹ nhàng nhảy múa, tựa như một con bướm bay bay.
"Tôi không kéo dài thời gian." Hội trưởng học sinh nhìn thấy làn gió mát trước mắt, phải chấp nhận.
Chấp nhận sự tồn tại của Thôi Tây Sinh, hội trưởng học sinh nói: "Trước tận thế tôi đã nhận được tin tức kỳ thật cấp trên đã sớm biết chuyện dị năng giả và zombie. Về phần là ai, tôi nói cậu cũng không biết. Tận thế không phải thoáng cái liền bộc phát, hai ba tháng trước ngẫu nhiên sẽ xuất hiện zombie cùng dị năng giả. Không chỉ có nhân loại sẽ biến thành zombie, một ít động vật thực vật cũng bị biến dị. Sau khi chúng biến dị, thậm chí còn lợi hại hơn cả con người."
"Cấp trên đã sớm thành lập rất nhiều khu an toàn, chỉ chờ sau tận thế tiếp nhận con người. Cũng đã xây dựng xong pháp luật sau tận thế. Một trong số đó chính là dị năng giả không thể công kích dị năng giả. Dị năng giả là sức chiến đấu quan trọng nhất để đối kháng zombie và động thực vật biến dị, mỗi một người đều vô cùng trân quý. Mặc kệ dị năng giả làm cái gì, cho dù giết người, cho dù hắn có tội, cũng là người phía trên xử lý, dị năng giả không thể tự tiện sát hại dị năng giả."
"Mạnh Giang Thiên, đẳng cấp của cậu cao hơn tôi, nhưng có dị năng giả trước tận thế cũng đã thức tỉnh dị năng, khẳng định đẳng cấp của bọn họ còn cao hơn so với cậu. Cậu giày vò những người bình thường kia như thế nào cũng được, nhưng cậu không thể tùy tiện ra tay với dị năng giả. Nếu bị cấp trên biết sẽ bị xử phạt."
"Có lý có căn cứ, có đầu có đuôi, nếu là thật thì tôi cũng không dám động đến cậu." Mạnh Giang Thiên vuốt cằm đánh giá hội trưởng học sinh.
"Những gì tôi nói là sự thật. Khẳng định hiện tại dị năng giả trong khu an toàn đang tìm kiếm dị năng giả thức tỉnh xung quanh, cũng cứu giúp những con người không biến thành zombie vào khu an toàn. Chúng ta không xa khu an toàn gần nhất nên họ sẽ tìm thấy chúng ta. Mạnh Giang Thiên, một mình sinh tồn ở tận thế không được bao lâu, con người là động vật quần cư, chỉ có đoàn kết lại mới có thể sinh tồn ở tận thế.
"Mà muốn có được một chỗ trong khu an toàn, nhất định phải có công lao mới được. Những người bình thường trên lầu chính là công lao của chúng ta. Tiền bây giờ là giấy vụn, tiền tệ lưu thông trong khu an toàn là giá trị cống hiến. Chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt những người trên lầu, đợi đến khi dị năng giả ở khu an toàn tìm được chúng ta, chúng ta đã cứu viện những người đó, khẳng định giá trị cống hiến sẽ không thấp, địa vị ban đầu của chúng ta cũng sẽ cao hơn những dị năng giả bình thường kia."
"Mạnh Giang Thiên, cậu không muốn cho Thôi Tây Sinh một môi trường sống an ổn sao? Đến khu an toàn có dị năng giả bảo vệ, cậu cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng cho an nguy của cậu ta, có đủ thời gian làm việc của mình. Dù sao đồ ăn vặt trong siêu thị cũng có hạn, thời hạn sử dụng còn không dài nên sớm muộn gì cũng ăn hết. Nhưng trong khu an toàn thì miễn là cậu nhận được đủ giá trị cống hiến, ăn uống của hai người cũng không cần phải lo lắng nữa."
"Chúng tôi cướp thức ăn cậu để lại cho Thôi Tây Sinh cũng là vì suy nghĩ cho sau này của chúng ta. Hơn nữa hai ngày nay cậu giày vò cũng đủ rồi. Nếu đói hơn nữa, thật sự sẽ xảy ra mạng người. Đợi đến khi người trong khu an toàn tìm được chúng ta, nếu biết cậu giày vò chết mấy người bình thường, tuy sẽ không làm gì cậu nhưng giá trị cống hiến của cậu sẽ giảm đi rất nhiều. Những người đó bị cậu giày vò lần này cũng nhớ lâu, không dám như thế với Thôi Tây Sinh nữa đâu, cậu chia thức ăn kia cho bọn họ đi."
Hội trưởng học sinh móc tim móc phổi rất chân thành nói hết phần lớn chuyện mình biết cho Mạnh Giang Thiên.
Chẳng qua hắn còn giữ lại một ít chuyện không nói, tỷ như chuyện tinh hạch.
Anh trai hắn đã nói giá trị cống hiến trong khu an toàn là một loại tiền tệ chung và có thể mất giá bất cứ lúc nào. Nhưng tinh hạch lại không, tinh hạch là tiền tệ cứng rắn như hoàng kim.
Hội trưởng học sinh âm thầm nhặt vài viên tinh hạch zombie, có những tinh hạch này, hắn tin tưởng đến khu an toàn thì cống hiến của hắn sẽ cao hơn Mạnh Giang Thiên, địa vị cũng sẽ cao hơn anh.
Chờ nhìn thấy anh trai rồi có chỗ dựa vững chắc, khi đó chính là sự khởi đầu trả thù của hắn.
Hội trưởng học sinh nói chuyện giống như đang kể chuyện thần thoại vậy, để Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh nghe đến sửng sốt.
Hai mặt thoáng nhìn nhau, Thôi Tây Sinh và Mạnh Giang Thiên đều bán tín bán nghi.
"Khó trách cậu là người ích kỷ tự lợi mà tự nhiên ở tận thế có thể quang minh chính nghĩa như thế, có lòng vị tha không cần hồi báo cứu giúp những người bình thường này."
Mạnh Giang Thiên không tin hoàn toàn, nhưng cũng không phải tất cả đều không tin. nếu như đặt lý do này vào vài hành động bất thường mấy ngày nay của hội trưởng học sinh thì lại hoàn toàn ăn khớp.
Bị người ta chửi bới ích kỷ tư lợi trước mặt, mặt hội trưởng học sinh nhăn thành cóc cũng không dám phản đối một câu.
Mạnh Giang Thiên còn muốn cẩn thận hỏi một chút thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tề Thiên Sơn ở ngoài cửa lo lắng gọi to: "Mạnh Giang Thiên, những người trên nóc nhà điên rồi, bọn họ đều lên cướp thức ăn, một mình tôi không ngăn được."
Sắc mặt Mạnh Giang Thiên trầm xuống, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, hội trưởng học sinh ngăn cản Mạnh Giang Thiên: "Mạnh Giang Thiên, hẳn là người trong khu an toàn rất nhanh sẽ đến, cậu không cần xúc động."
"Hừ, xúc động, hôm nay tôi sẽ cho cậu xem cái gì là xúc động."
Mạnh Giang Thiên bỏ qua hội trưởng học sinh lại bị Thôi Tây Sinh giữ lại: "Đừng giết bọn họ. Nếu anh không muốn chia thức ăn thì ném nó xuống dưới nhà."
Thôi Tây Sinh không phải là Thánh Mẫu, muốn cứu những người đó sao? Cậu chỉ là không muốn trên tay Mạnh Giang Thiên dính quá nhiều mạng người.
Giết nhiều người đối với sinh mạng cũng không còn kính sợ, Thôi Tây Sinh không muốn Mạnh Giang Thiên biến thành một ác ma giết người, ỷ vào dị năng tùy tiện tàn sát.
Nội tâm tức giận được âm thanh mềm mại nhu nhu của Thôi Tây Sinh dập tắt. Cả người Mạnh Giang Thiên đều mềm nhũn, nắm tay Thôi Tây Sinh nói: "Nghe lời em, anh không giết bọn họ."
Nhẹ nhàng hôn một cái ở trán Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên mở cửa đẩy Tề Thiên Sơn đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]