Lưu An Na cũng lên đó nhưng không biết những người này nói cái gì mà tự nhiên Lưu An Na cùng Triệu Hoan Thụy cãi nhau.
Lưu An Na chỉ Mạnh Giang Thiên, mấy người đồng thời nhìn qua.
Dị năng giả cầm quyển sổ nhìn thấy Thôi Tây Sinh, ánh mắt chợt co rụt lại nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy ánh mắt dị năng giả cầm quyển sổ, trong lòng hơi trầm xuống. Bây giờ sức hấp dẫn của con mèo con này lại lớn như vậy.
Mấy người đi tới, Mạnh Giang Thiên kéo Thôi Tây Sinh chắn ở phía sau.
"Giang Thiên ca ca, hai người bọn họ quá vô sỉ, cướp đi công lao của anh." Lưu An Na tức giận kéo một cánh tay Mạnh Giang Thiên tố cáo.
Quyến rũ sáu dị năng giả không có kết quả, Lưu An Na chỉ có thể lựa chọn Mạnh Giang Thiên lần nữa.
Vừa rồi nghe được hội trưởng học sinh cùng Triệu Hoan Thụy điên cuồng ôm công lao nói với dị năng giả mới tới, chiếm hết công lao của Mạnh Giang Thiên.
Địa vị của Mạnh Giang Thiên cao, địa vị của cô cũng sẽ thuận theo nước thuyền lên cao, vì tương lai của mình, lập tức Lưu An Na vạch trần Triệu Hoan Thụy điên cuồng khoe khoang.
"Lưu An Na, cô đừng nói bậy, ai cướp công lao? Tôi chỉ nói sự thật." Triệu Hoan Thụy đỏ mặt gầm lên giận dữ.
Vốn công lao của bọn họ đều đã ghi vào quyển sổ nhỏ của dị năng giả, nhất định cô gái này phải tới chen ngang một bước.
Triệu Hoan Thụy không chỉ giúp hội trưởng học sinh ôm công lao, mà còn ôm về phía mình một ít công lao Mạnh Giang Thiên làm.
Thấy Mạnh Giang Thiên bảo vệ Thôi Tây Sinh không tới đây quan tâm lời nói của những dị năng giả này, hắn và hội trưởng học sinh nói như thế nào cũng dựa vào chính bọn họ.
Chỉ cần đến khu an toàn, công lao được ghi lại, những người bình thường này bị phân tán, Mạnh Giang Thiên cũng không truy cứu, không ai biết bọn họ có nhiều công lao.
Nhưng xấu là xấu ở chỗ Lưu An Na cô gái da mặt dày này nhất định phải đến bên cạnh dị năng giả. Thời điểm nói đến mấu chốt bị Lưu An Na nghe được, cô gái này liền làm lớn chuyện lên.
Mạnh Giang Thiên cũng không quan tâm, cô gái này nhất định không bằng lòng, Mạnh Giang Thiên ghét cô ta cũng không phải không có đạo lý.
"Cậu nói sự thật à? Cậu cũng không biết xấu hổ. Tôi hỏi cậu, thức ăn của những người trên lầu là ai mang về? Cậu dám nói đều là hai người các cậu mang về ư? Giang Thiên ca ca ở đây, đều là anh ấy dùng dị năng hệ gió kéo thức ăn về. Không có Giang Thiên ca ca, hai người một cái túi bóng cũng không mang về được."
"Mấy ngày Giang Thiên ca ca đi, chúng tôi phải đói bụng vài ngày. Cuối cùng vẫn là Giang Thiên ca ca mang thức ăn về. Cảnh sát Bạch, những đồ ăn vừa rồi chính là Giang Thiên ca ca mang về, không có chút liên quan nào với bọn họ."
Lưu An Na không chút nể tình vạch trần lời nói dối của Triệu Hoan Thuỵ.
Vương Khôn và cảnh sát Bạch cầm quyển sổ nhìn về phía Triệu Hoan Thụy.
Cảnh sát Bạch cầm quyển sổ thu lại tầm mắt ở trên người Thôi Tây Sinh, nhìn Triệu Hoan Thụy hỏi: "Cô ấy nói là thật sao?"
Triệu Hoan Thụy giật mình thon thót đổ mồ hôi, Mạnh Giang Thiên ở ngay trước mắt nên hắn cũng không dám nói bậy bạ nữa, nhưng cũng không thể thừa nhận, kiên trì nói: "Tôi nói cũng là thật. Chúng tôi phải mạo hiểm mạng sống của mình để mang thức ăn về."
"Cậu còn không biết xấu hổ nói, các cậu mang về bao nhiêu thức ăn? Những người trên lầu, thức ăn sau tận thế, tám phần đều là Giang Thiên ca ca mang về. Hiện tại Giang Thiên ca ca đang ở đây, cậu có bản lĩnh nói lại một lần nữa, vừa rồi thức ăn các cậu phân chia là ai mang về?" Lưu An Na tức giận lớn tiếng hỏi.
Triệu Hoan Thụy sững sờ nhìn Mạnh Giang Thiên một chữ cũng không dám nói ra.
Bầu không khí có chút xấu hổ, cảnh sát Bạch gõ bút chì, đánh giá hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy.
Một người hoảng loạn, một người giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải dị năng giả lừa gạt hắn.
Ánh mắt chuyển hướng sang Mạnh Giang Thiên, bình tĩnh mang theo cười nhạo, biểu tình của ba người đối lập, trong lòng cảnh sát Bạch đã có phán đoán sơ bộ.
Thoáng nhìn thấy một cái đầu nhỏ tò mò phía sau Mạnh Giang Thiên, đôi mắt to đen láy kia giấu ở trên vai Mạnh Giang Thiên nhìn trộm hắn.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đen to tròn sáng bóng chiếu vào trong lòng cảnh sát Bạch đến sáng ngời. Tương lai mơ hồ ở tận thế nháy mắt có mục tiêu.
Thật là một đôi mắt đẹp! Cảnh sát Bạch không nỡ dời tầm mắt mà gắt gao nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh, muốn nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời kia.
Thôi Tây Sinh đã có chút bất đắc dĩ, vì sao ai cũng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Dịch sang bên cạnh một bước, chặt chẽ trốn sau lưng Mạnh Giang Thiên để rời xa tầm mắt của cảnh sát Bạch.
Nhưng bên kia có ánh mắt nóng bỏng của Vương Khôn cũng không thể bỏ qua, thậm chí còn nóng bỏng hơn cả cảnh sát Bạch.
Thôi Tây Sinh sắp mếu luôn rồi, vì sao nhiều người đều dùng ánh mắt biến thái này nhìn cậu.
Chẳng lẽ là tới tận thế nên không còn những suy nghĩ phong kiến kia, những người đàn ông này đều phóng thích bản tính, đối với tình yêu đồng loại thấy là yêu?
Nhưng cho dù không giấu được bản tính, Tại sao cứ tìm đến cậu? Thôi Tây Sinh nhéo nhéo mặt mình, cậu cũng không phải bánh bao thịt, ăn là cả đời không đói.
Gánh theo ánh mắt ăn thịt của hai người cậu cũng không nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, dứt khoát Thôi Tây Sinh vùi đầu vào sau lưng Mạnh Giang Thiên, ai cũng không muốn nhìn.
Cảnh sát Bạch duỗi cổ theo Thôi Tây Sinh nhìn thoáng qua, chỉ thấy một cái gáy lông xù đáng yêu, làm cho người ta muốn xoa xoa.
Không nhìn thấy đôi mắt to xinh đẹp kia nên có chút thất vọng, nhưng cái gáy tròn trịa xinh đẹp cũng gãi thẳng vào lòng người, cảnh sát Bạch nhịn không được nhìn lại mấy lần.
Mạnh Giang Thiên nhìn cảnh sát Bạch hèn mọn liếc trộm Thôi Tây Sinh, sắc mặt đã đen còn đen hơn than đá.
Thật muốn giết tất cả những người ao ước Thôi Tây Sinh. Nhưng hiện tại thực lực của anh còn chưa đủ, phải tìm thời gian một lần nữa nuốt tinh hạch.
Mạnh Giang Thiên xoa xoa ngón tay, tinh hạch trong không gian bị kéo ngã trái ngã phải.
"Thức ăn vừa rồi đúng là Mạnh Giang Thiên mang về." Thừa dịp mọi người đều mang tâm sự, não của hội trưởng học sinh xoay chuyển rất nhanh, suy nghĩ một hồi lâu, miễn cưỡng nghĩ ra lý do có thể xoay tròn quá khứ.
Hắn vừa lên tiếng, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, Thôi Tây Sinh cảm giác trên người nhẹ nhàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hội trưởng học sinh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lưu An Na đầy căm phẫn tiếp tục nói: "Mặc dù những thức ăn này là hắn mang về, nhưng trước kia chúng tôi cũng góp sức cùng nhau đi ra ngoài tìm thức ăn, không mang thức ăn về được là bởi vì siêu thị quanh đây đều bị chúng tôi lục soát sạch sẽ, đi nơi xa tìm thức ăn thì mỗi ngày chúng tôi đều bị zombie chặn đuổi."
"Còn sống trở về cũng đã rất khó khăn, cầm nhiều thức ăn càng nguy hiểm. Nhưng cho dù biết nguy hiểm, mỗi ngày chúng tôi vẫn mạo hiểm tính mạng đi ra ngoài thử, chỉ vì mang thức ăn về cho mọi người. Mạnh Giang Thiên có thể mang về là bởi vì hắn là hệ gió, ở trên trời bay nên căn bản zombie không thể tiếp cận hắn."
"Dùng gió kéo thức ăn, cũng không cần hắn bỏ ra nhiều lực, đương nhiên sẽ lấy nhiều hơn chúng tôi. Mà chúng tôi chỉ có thể dùng hai chân chạy trốn trong vòng vây của zombie, để mọi người được ăn mà dùng thân thể cõng càng nhiều thức ăn càng tốt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]