"Đừng xúc động, tôi đã lớn tuổi như này, đối với những thứ xinh đẹp tương đối thưởng thức mà thôi, tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ gì khác với người trong lòng cậu." Hách Nhân giơ ba ngón tay lên trời thề.
Thấy Mạnh Giang Thiên thờ ơ, Hách Nhân lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy việc này của Thôi Tây Sinh rất không thích hợp. Không có ai trong mười mấy ngày lại biến hóa lớn như vậy, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, lâu như nào mới có thể khôi phục được."
"Có thể là dị năng hay không? Dù sao em ấy cũng có thể mang thai, trở nên xinh đẹp cũng không phải là không có khả năng." Mạnh Giang Thiên phỏng đoán.
"Nhưng khi cậu ấy mang thai, tôi đã kiểm tra toàn thân, không tìm thấy tinh hạch trong cơ thể cậu ấy. Tinh hạch của dị năng giả bình thường có thể dùng dụng cụ kiểm tra."
"Hay là có dị năng không cần tinh hạch?"
"Tôi cũng không biết, mọi chuyện đều có khả năng ở trong tận thế. Cho nên tôi muốn kiểm tra toàn thân Thôi Tây Sinh một lần nữa, xem có thể tìm được tinh hạch trên người cậu ấy hay không. Nhưng các dụng cụ của tôi đang ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Còn có dụng cụ chế tác thuốc cũng đều ở trong phòng thí nghiệm."
"Tuy cậu có thể thành công ăn tinh hạch thức tỉnh dị năng, nhưng hiện tại không biết có di chứng hay không, cũng cần một ít máy móc đặc thù thường xuyên kiểm tra thân thể của cậu. Lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu một danh sách, nếu cậu có thể giúp tôi lấy hết dụng cụ ra thì càng dễ dàng kiểm tra cho Thôi Tây Sinh, hoặc có thể lấy dụng cụ từ nơi khác cũng được."
Hách Nhân viết một danh sách tên dụng cụ, Mạnh Giang Thiên cũng học y, phần lớn dụng cụ anh đều biết.
Có cái không biết thì Hách Nhân giảng giải chức năng ngoại hình của dụng cụ trong chốc lát, Mạnh Giang Thiên nhớ kỹ, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm thử xem có thể tìm được hay không.
Ban đêm luôn có thể sinh sôi tội ác, tối hôm qua nhiều người thừa dịp cháy nhà mà cướp bóc, nhưng dưới ánh mặt trời ban ngày chiếu sáng, đường phố lại rất vắng vẻ.
Chỉ có dị năng giả đuổi đánh nhau. Người bình thường đều trốn ở trong nhà mình, không dám ra ngoài vì sợ bị dính líu.
Xem ra tranh đấu giữa Lưu Thắng Huy và Trương Triết Phong còn phải vài ngày nữa mới có thể chấm dứt, Mạnh Giang Thiên không muốn xen vào, anh chỉ hy vọng dụng cụ trong phòng thí nghiệm không bị đánh đập là tốt rồi. Trốn những dị năng giả này đi tới cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Thuấn di vào phòng thí nghiệm của Hách Nhân, không ngoài dự đoán trong phòng đã bị lộn xộn. Các loại dụng cụ cũng ngổn ngang.
Cuộc chiến giữa hai nhóm người vẫn đang tiếp tục, phòng thí nghiệm còn chưa kịp thu dọn, dụng cụ vẫn còn.
Mà cái két sắt bị mở kia lại bị đập vỡ. Phỏng chừng những người đó tìm xem bên trong két sắt còn ẩn chứa cái gì hay không, linh kiện bị ném xuống đất, sắt trong két đều bị xé thành mảnh nhỏ.
May mắn là những người đó không có hứng thú với dụng cụ trong phòng. Phần lớn dụng cụ đều coi như hoàn hảo, ngẫu nhiên có chút tổn hại nhưng hẳn vẫn có thể sử dụng.
Dị năng hệ không gian của Mạnh Giang Thiên chỉ mới cấp một nên không thể mang được vật thể quá nặng. Những dụng cụ này cũng không nhẹ, một lần Mạnh Giang Thiên chỉ có thể mang một cái đi ra ngoài.
Qua lại nhiều lần, Mạnh Giang Thiên mang ra một ít dụng cụ có thể tích nhỏ, những dụng cụ cỡ lớn kia, thật sự Mạnh Giang Thiên lực bất tòng tâm.
Mọi người trong cửa hàng nhu yếu phẩm hàng ngày đều đã tỉnh lại, ông chủ cảm kích Mạnh Giang Thiên canh giữ một đêm, nhường ra một gian phòng chuyên đặt những dụng cụ này.
"Trước tiên làm một siêu âm màu đã." Hách Nhân khuấy động một lát, chức năng màu sắc siêu cấp sử dụng bình thường.
Thôi Tây Sinh ngoan ngoãn nằm xuống, hôm qua bụng đau nên cậu cũng sợ bảo bối xảy ra vấn đề.
Mấy người Trịnh Ngẫu cũng muốn xem náo nhiệt, quần áo Thôi Tây Sinh vừa mới vén lên một chút, cái bụng trắng đã bị Mạnh Giang Thiên nhanh tay lẹ mắt che lại.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi." Bụng vợ nhà mình không phải ai cũng có thể nhìn.
"Đàn ông lớn tướng còn sợ bị nhìn à, tôi đã bị cậu nhìn bao nhiêu lần. Tôi cũng có thai, tôi cũng phải làm siêu âm màu." Trịnh Ngẫu không muốn đi, không phục ồn ào.
“???” Đột nhiên Thôi Tây Sinh trợn to hai mắt, Mạnh Giang Thiên đã nhìn qua Trịnh Ngẫu? Hai người này thế mà còn nhìn qua nhau?
Lão sắc dục, người ta mang thai còn có chồng, anh cũng không buông tha!!!
"Anh cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, em đừng nghĩ lung tung." Ánh mắt Thôi Tây Sinh rất không thân thiện, Mạnh Giang Thiên vội vàng giải thích.
Thôi Tây Sinh ghét bỏ trợn trắng mắt.
Mạnh Giang Thiên nhíu mày trừng mắt nhìn Trịnh Ngẫu: "Tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng, bằng không Hà Hoan trở về, tôi không ngại để cho anh ta hiểu lầm."
Trịnh Ngẫu hay thẳng thắn không nói rõ ràng, cũng không nghĩ tới Thôi Tây Sinh hiểu lầm.
Hắn càng sợ tính tình nóng nảy của Hà Hoan hiểu lầm, vội vàng giải thích với Thôi Tây Sinh: "Cậu cũng đừng đoán mò mà, tôi rất chướng mắt tên biến thái nhà cậu. Cả hai chúng tôi thậm chí không chạm vào một ngón tay. Cậu cũng đừng nói bậy với Hà Hoan nha, tôi đi ra ngoài là được. Viện trưởng Hách, lát nữa Thôi Tây Sinh làm xong tôi cũng muốn kiểm tra một chút."
"Được, không thành vấn đề." Hách Nhân thống khoái đáp ứng.
Mọi người xem náo nhiệt đều đi ra ngoài, Hách Nhân cẩn thận tỉ mỉ làm siêu âm cho Thôi Tây Sinh.
Hình ảnh trên màn hình vừa xuất hiện ba người đều ngây ngẩn cả lên. Ba người đều học y, hình ảnh siêu âm cũng hiểu được.
Em bé hai tháng rưỡi đã bắt đầu có hình dạng con người, đầu lớn và nhẹ, chân tay hoàn hảo.
Nhưng trong cái bụng bé xíu của em bé có một hạt gạo vàng kích thước nho nhỏ không thuộc về em bé bình thường nên có.
"Đây là tinh hạch sao?" Đầu Hách Nhân cũng sắp chui vào trong màn hình, nghiêng đầu đánh giá, suy đoán nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.
"Không biết." Mạnh Giang Thiên lắc đầu. Anh không cảm nhận được bất kỳ dị năng rung động nào trên người Thôi Tây Sinh.
"Tôi biết rồi!" Đột nhiên Hách Nhân vỗ đầu mình một cái vàng lên một tiếng rất lớn.
Thôi Tây Sinh nghe được cũng cảm thấy đau, Hách Nhân lại không hề có cảm giác, nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh nói: "Tôi biết vì sao đột nhiên cậu mị lực lại lớn như vậy rồi. Trong bụng bé con này nhất định là tinh hạch, hơn nữa còn là loại dị năng tinh hạch có thể mê hoặc người."
Hiện tại nó còn nhỏ, hẳn là không có cách nào khống chế năng lượng tinh hạch phát ra. Vì vậy, cậu là mẹ của nó nên sẽ đột nhiên tăng sức hấp dẫn, bất cứ ai nhìn thấy cậu sẽ bị thu hút bởi cậu."
"Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều bị tôi hấp dẫn, cũng có người không để ý đến tôi, còn có người rất hận tôi." Thôi Tây Sinh nhíu mày nói.
"Còn có loại chuyện này? Cậu cẩn thận nói xem, là kiểu người nào sẽ phớt lờ và thù hận cậu?" Hách Nhân càng thêm hứng thú.
"Tôi cũng không phân biệt được, dù sao cũng có rất nhiều người nhìn thấy tôi không có bao nhiêu phản ứng. Lúc ở trên sân thượng, ngoại trừ Tề Thiên Sơn, hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy, những người khác nhìn thấy tôi đều rất không thân thiện. Hơn nữa lúc tôi ăn cái gì, bọn họ ai nấy đều hận không thể giết tôi, ánh mắt kia tuyệt đối không phải là bộ dáng bị tôi hấp dẫn."
"Có phải nguyên nhân là do bọn họ không tiếp xúc gần gũi với cậu hay không? Dù sao hiện tại tinh hạch còn quá nhỏ, hẳn phạm vi ảnh hưởng cũng không phải rất lớn." Hách Nhân suy đoán.
"Còn có một cô gái mỗi ngày đều đòi dính vào tôi, cô ta cũng là 200% không bị tôi mê hoặc." Thôi Tây Sinh liếc mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, tuyệt đối Lưu An Na tiếp cận cậu là lòng dạ bất chính.
"Có phải nguyên nhân là ở phụ nữ và đàn ông hay không? Bây giờ cậu chỉ có thể thu hút các chàng trai, không thể thu hút các cô gái?" Hách Nhân lại có ý tưởng khác thường nói.
Thôi Tây Sinh lắc đầu, cậu cũng rất mờ mịt.
"Em cẩn thận ngẫm một chút, những người có suy nghĩ không tốt với em đều là nam nam dị năng giả. Em đã bao giờ gặp phải những dị năng nữ bị thu hút bởi em chưa?" Mạnh Giang Thiên xoa lông mày hỏi.
"Không có, Ngụy Linh Linh không có cảm giác với tôi." Thôi Tây Sinh lắc đầu.
"Tôi đi tìm Ngụy Linh Linh thử xem." Hách Nhân khẩn cấp chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau kéo vào bốn người.
Trịnh Ngẫu và Ngụy Linh Linh là hai dị năng giả, ông chủ siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày và một nữ nhân viên cửa hàng đều là người bình thường.
"Thôi Tây Sinh làm xong chưa? Đến lượt tôi chưa?" Trịnh Ngẫu muốn lột quần áo của mình, hắn là đàn ông men lỳ nên mới không để ý xung quanh có bao nhiêu người xem.
"Còn chưa xong, đợi một lát nữa mới được." Hách Nhân vội vàng kéo quần áo Trịnh Ngẫu xuống, nói với bốn người: "Tôi có việc hỏi các cậu. Các cậu nhìn Thôi Tây Sinh rồi nghĩ sao về cậu ấy?"
Bốn người đồng loạt nhìn về phía Thôi Tây Sinh. Hách Nhân quan sát ánh mắt bốn người đều rất khó hiểu đánh giá Thôi Tây Sinh, nhưng cũng đều rất bình tĩnh.
Không có ai là loại kinh ngạc và không thể kiềm chế nhìn chằm chằm Thôi Tây Sinh.
Hách Nhân cũng nhìn Thôi Tây Sinh, trắng trẻo nộn nộn, mắt trong veo, nhìn thế nào cũng thích.
"Đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng có một chút tiều tụy. Lúc tôi vừa mang thai cũng như vậy, ăn nhiều dị năng của cha đứa bé là được rồi." Trịnh Ngẫu rất chân thành nói.
Hách Nhân nhìn về phía Ngụy Linh Linh hỏi: "Còn cô thì sao?"
"Tôi nên nói cái gì? Đêm qua tôi cùng cậu ấy mới gặp mặt." Ngụy Linh Linh lúng túng giật giật khóe miệng, sợ nói sai cái gì nên cái gì cũng không nói.
Nhưng hiển nhiên Ngụy Linh Linh không bị Thôi Tây Sinh hấp dẫn, Hách Nhân lại nhìn về phía ông chủ siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày.
"Rất trẻ." Ông chủ nghẹn nửa ngày nghẹn ra hai chữ.
"Rất đẹp trai." ngay sau đó nữ nhân viên cửa hàng nói. Tuy rằng không biết hiện tại đang làm cái gì, nhưng nói lời dễ nghe cũng không sai.
"Các cậu đều không có cảm giác yêu cậu ấy sao?" Hách Nhân dứt khoát trực tiếp hỏi bốn người.
Bốn người đều kinh ngạc mở to hai mắt, lần thứ hai nhìn về phía Thôi Tây Sinh, quả thật không có cảm giác gì.
"Tại sao phải yêu cậu ấy? Ông đang làm cái quái gì vậy?" Trịnh Ngẫu kéo Ngụy Linh Linh lại, vẻ mặt đề phòng nhìn Hách Nhân.
"Kỳ lạ quá, tất cả mọi người đều không thấy gì? Chẳng lẽ là dị năng giả nam không thể mang thai mới được?" Hách Nhân đánh giá bốn người lẩm bẩm.
"Cái gì chứ... Không có việc gì chúng tôi đi đây... Khó hiểu thật."
Trịnh Ngẫu cảm thấy không khí rất quái dị, cũng không muốn hiểu, lôi kéo Ngụy Linh Linh hoảng hốt đi ra khỏi phòng. Ông chủ và nữ nhân viên bán hàng cũng ra ngoài ngay sau đó.
"Mạnh Giang Thiên, thừa dịp hiện tại bên ngoài đang đánh nhau, cậu đi bắt mấy dị năng giả nam thử xem, mấy người không mang thai được ấy."
Hách Nhân giật dây Mạnh Giang Thiên, trong lòng ngứa ngáy. Nếu không biết rõ rốt cuộc Thôi Tây Sinh xảy ra chuyện gì thì ông liền cảm thấy tim gan ngứa ngáy không thoải mái.
"Quên đi, hiện tại bên ngoài lộn xộn, tôi vẫn nên ở lại bảo vệ các ông. Miễn là bé con không sao, những cái khác sau này lại nói." Mạnh Giang Thiên lắc đầu, hiện tại anh cũng không dám rời khỏi Thôi Tây Sinh.
"Được, sau này có cơ hội nhất định phải thử một lần. Tôi lấy một ít máu để xét nghiệm đã." Hách Nhân gãi gãi ngực đè nén sự tò mò trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]