Hách Nhân ở bên kia Mạnh Giang Thiên quấn chăn ngủ say. Ông canh giữ Thôi Tây Sinh một đêm nên cũng rất buồn ngủ.
"Anh có thể mang chúng tôi bay?" rất nhanh Thôi Tây Sinh liền hiểu được tình huống hiện tại, kinh ngạc nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.
"Ừm, nhưng em quá nặng nên mang theo hơi khó khăn." Mạnh Giang Thiên đùa giỡn.
Thôi Tây Sinh lập tức đưa cho Mạnh Giang Thiên một cái liếc mắt, không phục nói: "Bởi vì con của anh, tôi cũng sắp gầy thành da bọc xương, đâu ra mà nặng? Tôi nóng, anh mở chăn cho tôi đi."
Mạnh Giang Thiên sờ sờ trán Thôi Tây Sinh, bị gió thổi có chút lạnh, lại còn đổ mồ hôi.
Bây giờ mở chăn rất dễ bị cảm lạnh. Mạnh Giang Thiên nhìn mặt đất, vừa lúc đi ngang qua một thành phố bỏ hoang.
Bay hơn hai giờ nên anh cũng hơi mệt mỏi. Tìm một mái nhà cao tầng hạ cánh, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi mới đi.
Mở chăn trên người Thôi Tây Sinh ra, quần áo trên người cậu đều ướt đẫm mồ hôi.
Kéo quần áo quạt, Thôi Tây Sinh cầm khăn mặt Mạnh Giang Thiên đưa tới lau mồ hôi trên trán và cổ, oán giận nói: "Anh chê tôi không đủ nóng có phải hay không, cho dù sợ trời lạnh, anh lấy một cái chăn mỏng một chút là được. Chăn trên người viện trưởng Hách vừa vặn. Anh nhìn cái chăn này của tôi, mùa đông tôi cũng chưa bao giờ đắp dày như vậy."
"Anh sợ em bị cảm. Em nhìn đi, hiện tại viện trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/2462285/chuong-111.html