Khu an toàn tỉnh Tô được xây dựng xung quanh một ngọn núi, và núi Bách Phượng là ngọn núi ở trung tâm của khu an toàn.
Xe buýt dừng lại dưới chân núi, có một cánh cổng chặn đường lên núi, bốn người đi đến cổng thì binh sĩ ở cửa cầm súng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn người: "Mấy người có việc gì không?"
"Chúng tôi tới tìm người, Mạnh Thường Vỹ, Triệu Thục Hoa. Họ đang ở biệt thự số 5."
"Cậu là ai?" Người lính hỏi lại.
"Tôi là con trai của bọn họ, Mạnh Giang Thiên."
"Có thẻ nhận dạng không?"
"Có." Mạnh Giang Thiên giao thẻ thân phận của mình cho binh lính.
Binh lính đi tới căn phòng nhỏ bên cạnh cửa, quẹt thẻ thân phận, nhìn thấy đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên, lúc đi ra khách khí hơn nhiều.
Trả lại thẻ cho Mạnh Giang Thiên, binh lính nói: "Chờ một lát, chúng tôi thông báo cho biệt thự số 5."
Được một lát, binh lính lại đi ra nói: "Lát nữa biệt thự số 5 sẽ có người tới, các cậu đợi thêm một chút."
Vẫn phải chờ, Mạnh Giang Thiên cởi áo che trên đầu Thôi Tây Sinh, hôm nay mặt trời rất nóng.
Rất nhanh có một chiếc xe jeep ầm ầm chạy tới. Người quen thuộc từ trên xe đi xuống, trong lòng Mạnh Giang Thiên cũng kích động, tim nhảy nhanh hơn một chút.
"Tiểu Thiên, con đi đâu vậy? Làm thế nào con trở lại được?" Triệu Thục Hoa cách cửa kéo tay Mạnh Giang Thiên, hốc mắt chợt đỏ lên, nước mắt không khống chế được chảy xuống.
Lưu An Na nói với bà Mạnh Giang Thiên vẫn sống, còn trở thành dị năng giả, bà vui vẻ thật lâu. Luôn chờ Mạnh Giang Thiên trở về.
Nhưng còn chưa đợi Mạnh Giang Thiên trở về, chờ tới lại là tin tức khu an toàn thủ đô bị tiêu diệt hoàn toàn. Kết quả cuối cùng là không có niềm tin vào cuộc sống, bà ngất xỉu.
Mấy ngày nay là mấy ngày khó khăn nhất của bà, nếu không phải Lưu An Na vẫn cam đoan Mạnh Giang Thiên sẽ không có việc gì với bà, không ngừng cho bà hy vọng, phỏng chừng hiện tại đã theo Mạnh Giang Thiên đi.
Thấy con trai bình yên vô sự trở về, Triệu Thục Hoa gắt gao kéo tay Mạnh Giang Thiên không muốn buông ra.
"Chuyện rất dài, mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con đã về rồi sao?" hai tay Mạnh Giang Thiên bị trói buộc lại, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Mạnh Thường Vỹ cũng đỏ hốc mắt, vỗ vỗ cánh tay Mạnh Giang Thiên, rất vui mừng.
"Giang Thiên ca ca. Anh đã đi đâu? Chú dì lo lắng muốn chết." Lưu An Na xinh đẹp đứng ở bên cạnh Triệu Thục Hoa, đỡ Triệu Thục Hoa khóc đến sắp ngã xuống đất, rất có tư thế vị hôn thê hầu hạ mẹ chồng.
Thôi Tây Sinh ôm bụng, cố ý ưỡn thẳng, làm cho bụng lớn hơn một chút, khiêu khích nhìn Lưu An Na.
Lưu An Na âm thầm trừng Thôi Tây Sinh một cái, vẫn giả khóc nức nở nhìn Mạnh Giang Thiên. Ngôn Tình Sủng
Thôi Tây Sinh khinh thường cười lạnh, bạch liên hoa trưởng thành rồi, hiện tại biết cách ẩn nhẫn.
"Thưa bà, xin bà buông tay, chúng tôi phải mở cửa." Binh lính chờ Triệu Thục Hoa khóc một hồi mới mở miệng khách khí nói.
Nơi này đều là dị năng giả, hắn là một binh sĩ bình thường không đắc tội nổi.
Triệu Thục Hoa lưu luyến buông tay đang nắm Mạnh Giang Thiên ra, được Lưu An Na nâng lui về phía sau vài bước.
Cửa ọp ẹp mở ra, binh lính lần lượt quẹt thẻ thân phận của bốn người, thả bốn người vào khu biệt thự.
Triệu Thục Hoa lập tức lao vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, ôm anh khóc nấc lên.
Nhiều người như vậy nhìn Triệu Thục Hoa khóc đều có chút xấu hổ, Mạnh Thường Vỹ nhìn bụng Thôi Tây Sinh vài lần, hỏi: "Tiểu Thiên, mấy vị này là..."
Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh cũng nhìn anh, quan hệ của bọn họ, không biết ba mẹ Mạnh Giang Thiên có thể tiếp nhận giống Tiêu Nhã Tình hay không.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt Thôi Tây Sinh, cho cậu một nụ cười an tâm.
Thoải mái giới thiệu Thôi Tây Sinh với ba mẹ mình: "Ba mẹ, đây là vợ con, Thôi Tây Sinh. Đây là mẹ em ấy, Tiêu Nhã Tình. Đây là Hách Nhân, giám đốc bệnh viện trực thuộc đại học chúng con. Ông ấy đã giúp con chăm sóc Thôi Tây Sinh. Em ấy đang mang thai, đã được ba tháng."
Không khí rất yên tĩnh, ba mẹ Mạnh Giang Thiên cùng mấy binh sĩ ở cửa đều kinh ngạc nhìn về phía Thôi Tây Sinh.
Xem ra Lưu An Na chưa từng nhắc tới chuyện của Thôi Tây Sinh với ba mẹ Mạnh Giang Thiên. Bây giờ cô gái này cười rất hả hê khi người gặp họa.
"Cậu ấy là con gái sao?" Mạnh Thường Vỹ đánh giá Thôi Tây Sinh, ý đồ hợp lý hóa chuyện này.
"Không, em ấy là con trai, chúng con đã ở bên nhau được 4 năm. Mang thai là một mối quan hệ dị năng." Mạnh Giang Thiên đập tan phỏng đoán của Mạnh Thường Vỹ.
Bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng.
Thôi Tây Sinh thấp thỏm nhìn ba mẹ Mạnh Giang Thiên. Rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bọn họ từ khiếp sợ không thể tin đến nhíu mày, cuối cùng trong ánh mắt hai người đều phủ chán ghét.
Dường như sự tình có chút không ổn, hình như ba mẹ Mạnh Giang Thiên không thích con dâu như cậu.
"Đàn ông cũng có thể mang thai sao?" Mạnh Thường Vỹ nhíu mày đánh giá bụng Thôi Tây Sinh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Hiện tại ông rất muốn vén bụng Thôi Tây Sinh lên, xem cái bụng hơi phồng lên kia có phải ăn nhiều nên thịt thừa phát triển hay không.
"Tiểu Thiên, hai người các con đã làm... Cái kia?" Triệu Thục Hoa lôi kéo Mạnh Giang Thiên với vẻ mặt khó có thể mở miệng.
Nghĩ đến hình ảnh nào đó, trong ánh mắt Triệu Thục Hoa nhìn về phía Thôi Tây Sinh lại có thêm chút... Buồn nôn?
Thôi Tây Sinh nhìn ánh mắt Triệu Thục Hoa, thoáng cái một bụng nóng xộc thẳng lên óc.
Mang thai là một mình cậu có thể đấy à? Làm tình là một mình cậu có thể làm sao?
Mẹ chồng tương lai này nhìn cậu với ánh mắt kia là ý gì? Ghê tởm cậu? Con trai bà thì không buồn nôn sao?
Vốn Thôi Tây Sinh một tên đàn ông lớn tướng mang thai đã rất tủi thân, hiện tại lại bị mẹ chồng tương lai dùng ánh mắt này nhìn, bỗng chốc Thôi Tây Sinh càng tủi thân.
Lúc đến còn nghĩ nên lấy lòng ba mẹ chồng tương lai như thế nào, hiện tại bị hai người dùng ánh mắt này nhìn, ý niệm lấy lòng của Thôi Tây Sinh biến mất vô tung vô ảnh.
Nhiệt tình cũng biến mất, mặt lạnh lùng nhìn lại ba mẹ Mạnh Giang Thiên, biểu đạt mất hứng của mình.
Ba mẹ Mạnh Giang Thiên nhìn thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh, hai người ngẩn người xong lập tức nhíu mày càng sâu.
Thật bất lịch sự, vẫn chỉ là một tên đàn ông. Ngay cả khi mang thai, ai biết được một người đàn ông sẽ sinh nó ra như thế nào.
Huống chi, bọn họ có lựa chọn con dâu tốt hơn.
Mạnh Thường Vỹ và Triệu Thục Hoa nhìn nhau một cái, trong lòng hai người câu thông được suy tư của đối phương, không muốn con dâu đặc thù này.
"Tiểu Thiên, đứa nhỏ kia là của con sao?" Con dâu không thể lấy, đứa cháu trai này lại là một phiền phức. Triệu Thục Hoa cố gắng phủ nhận cháu trai từ mọi khía cạnh.
"Mẹ, con rất chắc chắn. Hơn nữa, em ấy chính là vợ con, đời này con cũng sẽ không cưới người khác nữa." Mạnh Giang Thiên nhìn Triệu Thục Hoa, trịnh trọng nói.
Không phải anh không nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa ba mẹ mình và Thôi Tây Sinh. Nhưng đều là thân nhân không thể dứt bỏ, anh chỉ có thể chậm rãi điều tiết quan hệ giữa người yêu và ba mẹ.
Bất đắc dĩ thở dài, nếu ba mẹ anh cũng có thể giống như Tiêu Nhã Tình sáng suốt là tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]