Nếu đã nhận nhiệm vụ, Mạnh Giang Thiên cũng không từ chối nữa. Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm thì liền đi làm cả ba nhiệm vụ.
Nhiệm vụ vận chuyển không phức tạp, ba nhiệm vụ cũng chỉ mất nửa ngày.
Nhận thù lao nhiệm vụ, buổi trưa về đến nhà, vừa vào cửa, Mạnh Giang Thiên đã nhìn thấy Lưu An Giản lại ngồi trên sô pha trong phòng khách, Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ nhiệt tình nói chuyện với Lưu An Giản.
Trong phòng bếp chỉ có một mình Tiêu Nhã Tình đang bận nấu cơm, Thôi Tây Sinh muốn hỗ trợ nhưng Tiêu Nhã Tình không cho.
Cậu lại không muốn ngồi cùng với Lưu An Giản, ngồi trong phòng bếp gặm một quả cà chua, vẻ mặt mất hứng.
"Tiểu Thiên, mau tới đây, An Giản lại chọn cho anh vài nhiệm vụ thoải mái, loại chuyện này người khác không giúp cho anh được, cũng chỉ biết ăn uống vô ích, anh phải cảm ơn An Giản thật tốt." Mạnh Thường Vĩ sâu sắc nói chuyện.
Trong phòng bếp Tiêu Nhã Tình đang xào rau dừng lại một giây rồi lại tiếp tục xào.
Thôi Tây Sinh nhận thấy được tâm tình Tiêu Nhã Tình, tức giận ném cà chua chưa ăn xong, trừng mắt nhìn Mạnh Thường Vỹ.
Sáng nay, Mạnh Thường Vỹ coi Tiêu Nhã Tình là bảo mẫu, bắt làm việc này việc kia. Trong lời nói đều là cả nhà cậu dựa vào Mạnh Giang Thiên nuôi sống, không thể ăn không ngồi rồi.
Nhiều lần Thôi Tây Sinh muốn bỏ đi, nhưng đều bị Tiêu Nhã Tình giữ lại. Sáng nay nghẹn một bụng tức giận, cậu cảm giác bụng đều có chút đau.
Đối với lời nói của Mạnh Thường Vỹ, Mạnh Giang Thiên cũng nhíu chặt mày.
Trước tận thế nhà bọn họ cũng chỉ là một gia đình công nhân bình thường. Cuộc sống bình thường, cho tới bây giờ Mạnh Giang Thiên chưa từng phát hiện ba mình là người cay nghiệt như vậy.
Triệu Thục Hoa kéo ống tay áo Mạnh Thường Vỹ, bà nhìn thấy mặt Mạnh Giang Thiên tối đen.
Tuy rằng Triệu Thục Hoa cũng hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể ở chung với Lưu An Na, nhưng con trai không muốn, kỳ thật bà cũng không muốn cưỡng ép.
Trong tận thế, người một nhà có thể ở cùng nhau, sống an an ổn ổn chính là hạnh phúc nhất. Bà không muốn hai ba con cãi nhau quá căng thẳng.
"Làm gì?" Mạnh Thường Vỹ vứt tay Triệu Thục Hoa ra, trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên quát lớn: "Còn không mau tới đây, cảm ơn anh An Giản."
"Không cần không cần, chú Mạnh, đây đều là con giơ tay nhấc chân không tốn sức, nói cảm ơn cái gì, cũng không cần thiết. Quan hệ của hai nhà chúng ta, có thể khách khí liền khách khí."
Lưu An Giản sợ Mạnh Giang Thiên bởi vì Mạnh Thường Vĩ mà không nhận những nhiệm vụ này, vậy kế hoạch của hắn sẽ gặp phiền toái.
Đồng thời trong lòng cũng có chút xem thường Mạnh Thường Vĩ, trước kia cũng không thấy ông nịnh bợ Lưu gia như vậy.
Mạnh Giang Thiên lạnh mặt không để ý tới Mạnh Thường Vĩ, đi thẳng vào phòng bếp. Sắc mặt Mạnh Thường Vỹ lập tức đen xì.
Mạnh Giang Thiên đi đến bên cạnh Thôi Tây Sinh đang giận, muốn ôm cậu. Thôi Tây Sinh đẩy anh ra, không cho anh ôm, hiện tại cậu còn tức giận.
Mạnh Giang Thiên cũng không cưỡng ép, thấy món ăn Tiêu Nhã Tình đã xào sắp xong, cười nói: "Mẹ, vất vả rồi."
"Mạnh Giang Thiên." Thôi Tây Sinh kéo cánh tay Mạnh Giang Thiên, rất nghiêm túc nhìn anh.
"Em nói đi. Anh nghe." Mạnh Giang Thiên cũng rất nghiêm túc nhìn Thôi Tây Sinh.
"Mẹ em không phải bảo mẫu nhà anh, nếu có người không hoan nghênh bọn em, em có thể rời đi. Với hai đứa nó, em sẽ không gặp nguy hiểm, cũng không chết đói."
Thôi Tây Sinh sờ sờ đầu Tiểu Hắc, tiếp tục nói: "Nếu không phải vì anh, em sẽ không ở lại đây nhìn sắc mặt của một số người. Trong bụng em mang thai còn là con của anh nữa, không phải con ngoài giá thú." Thôi Tây Sinh gằn ba chữ những người khác rất nặng, sắc bén liếc Mạnh Thường Vỹ một cái.
Mạnh Thường Vỹ muốn nổi giận, nhưng cố kỵ Lưu An Giản bên cạnh, không muốn để cho người ngoài chê cười nên cố nén không nổi giận, chỉ trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh.
Lưu An Giản nhìn bụng Thôi Tây Sinh, cả người đều chua xót. Nếu bụng kia có thể mang thai đứa bé của mình thì tốt biết bao.
"Anh biết, đây là nhà của em, em không được đi đâu. Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh ra ngoài tìm bảo mẫu về, chuyên chăm sóc em cùng mẹ em."
"Đây chính là anh nói, về sau ai cũng không được sai khiến mẹ em." Thôi Tây Sinh nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên, vui vẻ nói.
"Anh hứa. Miễn là em không muốn, không ai có thể gọi em." Mạnh Giang Thiên rất nghiêm túc gật đầu.
Thôi Tây Sinh rất hài lòng với sự bảo đảm của Mạnh Giang Thiên, chủ động ôm ấp.
Trong phòng bếp ba người ở chung hoà hợp, trong phòng khách ba người đều đen mặt.
Mạnh Thường Vỹ nhìn con trai mình đối xử tốt với ba mẹ người khác, mua một bảo mẫu lại không đề cập đến việc hầu hạ mình. Bị nhìn không triệt để như vậy, lửa giận trong lòng giống như là núi lửa sắp bộc phát, áp cũng không áp chế được.
Mà Lưu An Giản nhìn Thôi Tây Sinh trong lòng Mạnh Giang Thiên, ghen tị càng thêm nghiêm trọng, hận không thể lập tức để Mạnh Giang Thiên đến trấn Liễu Thụ chịu chết, cướp Thôi Tây Sinh vào trong ngực mình ôm.
Đồ ăn bày lên bàn, lại là một bữa ăn rất thịnh soạn. Mạnh Giang Thiên gọi Tiêu Nhã Tình cùng Thôi Tây Sinh ngồi xuống, mới phát hiện không thấy Hách Nhân.
"Viện trưởng Hách với chồn đâu?" Mạnh Giang Thiên hỏi.
"Ông ấy muốn làm thí nghiệm, nói là ra ngoài xem ở đâu có bán dụng cụ y tế, Tiểu Bạch đi theo ông ấy." Thôi Tây Sinh giải thích.
Có chồn tuyết đi theo hẳn là sẽ không có nguy hiểm. Mạnh Giang Thiên gật gật đầu nhìn ba người trên sô pha.
Sắc mặt Mạnh Thường Vỹ khó coi nhất, thấy Mạnh Giang Thiên nhìn qua thì trực tiếp đứng lên, hùng hổ đi tới, còn không quên gọi Lưu An Giản: "An Giản, đến đây ăn cơm."
Nhìn tư thế bốc lửa của Mạnh Thường Vỹ, bữa cơm này nhất định không thể thái bình.
Mấy người đứng ở cạnh bàn, ba người ngồi bên này, ba người ngồi bên kia, ở giữa để lại một chỗ rất lớn trống không, cứ như vậy một cái bàn tròn ngồi thành tư thế đàm phán.
Thôi Tây Sinh đã sớm đói bụng, cầm đũa lên ăn.
Mạnh Thường Vĩ cười lạnh một tiếng nói: "Tuy nhà chúng tôi không phải là gia đình đại phú đại quý gì, nhưng một ít lễ phép cơ bản chúng ta cũng đã dạy Mạnh Giang Thiên từ nhỏ. Ví dụ như lúc ngồi cùng bàn ăn cơm, trưởng bối chưa ăn, tiểu bối không thể ăn trước. Lịch sự là một điều tốt, không làm được nên xem xét lại."
Thôi Tây Sinh nhai bắp cải, nhìn Mạnh Thường Vỹ thản nhiên nói: "Mẹ tôi đã nói, tôn trọng là phải hai bên lẫn nhau. Khi người khác không tôn trọng bạn, bạn không cần phải mặt nóng dán mông lạnh. Có một số người thích ỷ vào tuổi tác để làm những việc không biết xấu hổ. Ví dụ như những bác gái trên xe buýt cưỡng ép người khác nhường chỗ ngồi, coi thông gia của mình trở thành bảo mẫu sai khiến."
"Thông gia? Hừ." Mạnh Thường Vĩ cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thôi Tây Sinh nói: "Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có chỗ để làm, còn thông gia? Con gái chưa lập gia đình mà mang thai trước tôi luôn chướng mắt, một chút xấu hổ cũng không có. Con trai chưa lập gia đình mang thai trước tôi càng chướng mắt, nói ra còn làm cho người ta cười rụng răng."
"Nhà trai không chịu trách nhiệm mới gọi là chưa kết hôn đã có thai, nhà trai hết lòng chịu trách nhiệm, đó chính là tình yêu. Không có giấy chứng nhận kết hôn cũng như nhau. Có vài người sinh con trai còn có thể chấp nhận con trai có thai, cũng có con trai không yêu đứa con gái mà bố mẹ anh ấy thích, chú nói xem có quạu không?"
Thôi Tây Sinh duỗi cánh tay ra, gắp cà tím kho của Mạnh Thường Vĩ đi.
Trong cơn thịnh nộ của Mạnh Thường Vĩ nhét vào miệng, tựa vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, tiếng nhai ken két vang lên.
Đã sớm thấy ông già này không vừa mắt, quả nhiên vẫn là chống đối ông ta thoải mái nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]