Khi Mạnh Giang Thiên đưa 417 viên tinh hạch đến Lưu gia, Chu Tú Lan rất hối hận vì không đòi nhiều một chút.
Mới ba ngày, Mạnh Giang Thiên đã có thể gom đủ nhiều tinh hạch như vậy, thời gian bảy ngày, nói không chừng có thể tăng gấp đôi.
Nhìn Mạnh Giang Thiên, Chu Tú Lan không dám tăng giá nữa, kiểm tra qua 417 viên tinh hạch, không thành vấn đề mới thả Mạnh Giang Thiên đi.
Lưu An Na giàn giụa nước mắt đuổi theo, muốn giãy dụa đến cuối cùng, Mạnh Giang Thiên vô tình từ chối, phá vỡ hy vọng cuối cùng của cô.
Nhìn bóng lưng Mạnh Giang Thiên, khuôn mặt đầy lệ của Lưu An Na dần dần âm trầm.
Giải quyết được dây dưa với Lưu gia, tâm tình Mạnh Giang Thiên rất tốt trở về nhà.
Chỉ là lúc này đây đưa Lưu gia tinh hạch, cơ hồ móc sạch tài sản của anh, ngay cả tinh hạch mà Hách Nhân dùng thuốc tinh lọc đổi lấy cũng bị anh đưa cho Lưu gia.
Dụng cụ Hách Nhân cần lại phải trì hoãn một thời gian, hơn nữa sau này Thôi Tây Sinh sinh bé con cần dụng cụ thuốc thang để làm phẫu thuật cũng chưa có.
Tuy lời Mạnh Thường Vỹ nói rất tức giận, nhưng ông nói cũng có lý, còn không biết bệnh viện trong khu an toàn có thể làm sinh mổ lấy bé con hay không.
Đang lúc buồn rầu, đột nhiên Mạnh Giang Thiên nghĩ đến bệnh viện bỏ hoang ở trấn Liễu Thụ kia.
Anh nhớ rằng các thiết bị của bệnh viện được bảo quản rất tốt, thuốc men cũng rất đầy đủ. Trước kia có nữ zombie ở đó, anh không dám đi.
Hiện tại nữ zombie kia đã bị anh giết, trấn Liễu Thụ hẳn là đã an toàn rồi. Nếu bệnh viện kia còn có thể dùng, bọn họ cũng không cần đến bệnh viện, trực tiếp đến đó thuận tiện hơn.
Mạnh Giang Thiên cảm thấy có thể, liền đi tìm Hách Nhân.
"Tiểu Thiên, thuốc phải qua một lát mới có thể được, cậu đợi một chút." Trong phòng Hách Nhân khói lượn lờ, Mạnh Giang Thiên đứng ở cửa, Hách Nhân nói với anh.
"Viện trưởng, tôi biết một bệnh viện bỏ hoang, bên trong trang thiết bị thuốc men đều được bảo quản rất tốt, hôm nay tôi dẫn ông đi xem một chút." Mạnh Giang Thiên nói.
"Bệnh viện? Được rồi, chờ lô thuốc này của tôi sắc xong rồi mới đi."
Mạnh Giang Thiên đóng cửa lại, ngăn cách không khí nóng ẩm.
Thôi Tây Sinh ôm eo Mạnh Giang Thiên, hậm hực nói: "Lại muốn đi ra ngoài."
"Qua năm sáu tháng nữa em sẽ sinh bảo bối, dựa vào chính em là không sinh được, anh phải tìm một chỗ làm giải phẫu cho em."
"Nếu em muốn đi theo, anh có thể mang theo em và mẹ đi cùng."
"Vậy mang theo em cùng đi đi, em không muốn ở nhà."
"Được, lát nữa thuốc tinh lọc sắc xong, chúng ta đi."
"Vậy em đi thu dọn đồ ăn uống, còn phải sạc đầy điện thoại và máy tính." Thôi Tây Sinh vui vẻ đi dọn dẹp, Tiêu Nhã Tình sợ cậu mệt, giữ chặt đi theo cậu dọn dẹp.
Qua hơn một giờ, Hách Nhân mới sắc xong thuốc tinh lọc, chia làm năm mươi lọ nhỏ.
Mạnh Giang Thiên bỏ ba người hai thú vào trong không gian, trong nhà không có người, khóa cửa lại, bay về phía trấn Liễu Thụ.
Nửa giờ sau, Mạnh Giang Thiên đi tới bệnh viện kia, không có nữ zombie tọa trấn, trấn Liễu Thụ đã có chút zombie đi dạo trên đường phố. May mắn thay, chúng không đến bệnh viện.
Mạnh Giang Thiên kéo Hách Nhân ra, đi dạo một vòng trong bệnh viện, Hách Nhân nhìn thấy mấy dụng cụ ông muốn đều còn nguyên vẹn, cũng không cần ông đến bệnh viện ở khu an toàn kia mua dụng cụ.
Thuốc được bảo quản rất đầy đủ, phòng phẫu thuật cũng được bảo quản rất tốt, làm sạch một chút là có thể sử dụng.
Vì an toàn, Mạnh Giang Thiên kiểm tra toàn bộ tầng bảy của bệnh viện một lần, xác định không có zombie trốn trong bệnh viện.
Đứng trên nóc nhà, cành cây xanh biếc từ dưới chân Mạnh Giang Thiên điên cuồng sinh trưởng, bao bọc toàn bộ bức tường bên ngoài bệnh viện, ngăn cản zombie không cẩn thận xông vào trong bệnh viện.
Bệnh viện được bảo quản rất tốt, nhưng không có điện là một vấn đề rất rắc rối, pin dự phòng của bệnh viện đã hết từ lâu.
Nếu muốn phát điện lần nữa, dầu mazut rất cần thiết để chạy điện.
Mạnh Giang Thiên cũng không cần quá nhiều dầu mazut, chỉ cần ngày Thôi Tây Sinh sinh con, chống đỡ cho tiểu phẫu hoàn thành là đủ rồi.
Nhưng dầu mazut ở tận thế cũng không rẻ hơn thức ăn bao nhiêu, cung cấp điện trong khu an toàn có một bộ phận dị năng giả hệ lôi dùng dị năng phát điện, mà đại bộ phận vẫn là dùng than đá cùng xăng dầu phát điện. Dù sao dị năng giả hệ lôi cũng quá ít.
Nhưng Mạnh Giang Thiên cùng Tiểu Hắc đều là dị năng hệ lôi, có lẽ không cần dầu mazut cũng được.
Ánh điện màu bạc giữa năm ngón tay Mạnh Giang Thiên lóe lên, ngón tay khẽ búng, giống như con rắn điện màu bạc quấn lấy máy phát điện mazut.
Rắn điện bùm bùm vang lên, cả cái máy lại không hề phản ứng.
Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày, sợ làm hỏng máy phát điện, Mạnh Giang Thiên không dám dùng dị năng hệ lôi quá mạnh, hiện tại xem ra tựa hồ không đủ.
Thật cẩn thận, chậm rãi gia tăng cường độ dị năng hệ lôi.
Ù một tiếng, máy phát điện rốt cục có phản ứng. Mạnh Giang Thiên mừng rỡ, tiếp tục tăng cường cường độ dị năng.
Đèn điện trên đầu bắt đầu nhấp nháy, cuối cùng chiếu sáng toàn bộ khu của anh. Mà đèn điện của cả bệnh viện cũng đều nhấp nháy, từng tầng từng tầng, ánh đèn tràn ngập cả bệnh viện.
Mạnh Giang Thiên không thu tay lại, anh muốn thử một lần, xem dị năng hệ lôi của mình có thể kiên trì được bao lâu.
Hách Nhân dẫn mấy người Thôi Tây Sinh vui mừng phấn chấn đi tới, Hách Nhân vui vẻ nói: "Có điện rồi. Dụng cụ tôi đã thử một lần, không có gì xấu. Hoàn toàn có thể sử dụng."
"Viện trưởng, có thể ngừng cung cấp điện cho những nơi không cần điện hay không, cung cấp điện cho cả bệnh viện quá lớn. Dị năng hệ lôi của tôi chỉ có cấp ba, lúc này mới qua ba mươi phút, tôi liền có chút không chống đỡ nổi. Đẳng cấp của Tiểu Hắc và tôi không khác lắm, hai chúng tôi cộng lại cũng chỉ có thể kiên trì một giờ, nếu muốn làm một cuộc giải phẫu chỉ sợ không đủ thời gian."
"Không đủ thì đi mua chút dầu mazut, mua thêm một chút là đủ rồi, không cần hai người dùng dị năng phát điện. Tôi không thể làm sinh mổ một mình, cậu phải giúp tôi. Nguồn điện sẽ bật nguồn tầng hai, các tầng khác tạm thời không dùng. "
"Dầu mazut cũng không rẻ, phải nhanh chóng kiếm tiền." hiện tại Mạnh Giang Thiên nghèo đến không có mồng tơi mà rớt, túi quần so với mặt còn nhẵn hơn.
"Lấy thực lực của cậu, kiếm tiền còn không phải chuyện dễ dàng à, dị năng hệ cây của cậu cấp bao nhiêu rồi? Vừa rồi tôi mới bóp cành cây một chút thấy cảm xúc rất dẻo dai."
"Tôi cũng không biết cụ thể cấp bao nhiêu, nhưng hẳn là cấp bảy cấp tám."
"Bệnh viện này thật sự rất tốt, yên tĩnh, trang thiết bị thuốc thang đều rất đầy đủ, sau này tôi sẽ luyện chế thuốc tinh lọc ở đây. Ở nhà mỗi lần luyện thuốc tôi đều phải đóng chặt cửa sổ, sợ mùi bay ra ngoài. Như hôm nay, vừa nóng vừa ngột ngạt, luyện thuốc thật sự là nóng đến khó chịu."
"Nếu không mấy ngày nay các ông cứ ở đây, tôi đi ra ngoài tìm dị năng giả đổi thuốc, thuận tiện giết chút zombie tích góp tinh hạch. Bên ngoài có dây leo của tôi bảo vệ, chỉ cần không cao bằng đẳng cấp của tôi, zombie sẽ không vào được. Tôi về nhà lấy cho mọi người chút thức ăn và nước uống, muốn dùng điện thì để cho Tiểu Hắc sạc một lát."
"Vẫn là quên đi, lúc tôi luyện thuốc cậu mang tôi đến đây là được. Tốt nhất Thôi Tây Sinh không nên ở lại chỗ này, chỗ này không có điều hòa, thời tiết quá nóng. Hơn nữa còn có zombie lui tới, mùi trên đường phố cũng không tốt lắm. Thân thể cậu ấy càng ngày càng nặng, không, khẳng định không chịu nổi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]