"Tôi đây lười cùng người nhà quê kiến thức bình thường như bà chấp nhặt, Mạnh Giang Thiên rùa đen rụt đầu, không đi ra cũng không sao. Nếu bà đã làm người hầu như vậy, thì đưa thiệp cưới này cho Mạnh Giang Thiên, khuê nữ nhà tôi sắp lập gia đình, người gả so với Mạnh Giang Thiên mạnh hơn gấp trăm lần."
"Một nhà các bà muốn đến tiệc cưới ăn chực uống rượu cũng được, thiệp cưới này tổng cộng có thể tới bốn người, các bà cứ đến hôn lễ khuê nữ nhà tôi xem một chút cho mở rộng tầm mắt."
Từ trong khe cửa Chu Tú Lan bỏ lại một tấm thiệp mời màu đỏ, đi giày cao gót vặn vẹo thắt lưng, vênh vênh đắc ý rời đi.
Tiêu Nhã Tình nhìn thiệp mời trên mặt đất, trừng mắt một hồi lâu mới nắm một góc, ghét bỏ nhặt lên.
Thôi Tây Sinh và Mạnh Giang Thiên đã ở cửa sổ nhìn thấy Chu Tú Lan, Chu Tú Lan rời đi, hai người cũng ra khỏi phòng ngủ.
"Mẹ, bà ta đến làm gì?" Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh ngồi trên sô pha, Thôi Tây Sinh hỏi.
"Đến đưa thiệp mời, nói là Lưu An Na sắp lập gia đình, mời Tiểu Thiên tham gia hôn lễ. Nhìn bộ trang phục của bà ta, giống như nhà giàu mới nổi, vàng đầy người, nhoáng lên còn chói mắt hơn mặt trời. Hiện tại vàng bạc châu báu còn không đáng giá bằng thức ăn, toàn thân của bà ta chỉ sợ tiền một bữa cơm cũng không đổi được."
"Mẹ, nếu mẹ thích, lần sau con đi mua cho mẹ một ít trang sức về." Mạnh Giang Thiên cười nói.
"Mẹ không cần, những thứ kia ngon mà không dùng được, còn bày đặt khoe khoang như bảo bối." Tiêu Nhã Tình lắc đầu.
"Mua một hai món cũng tốt, con mua cho mẹ một ít, đi tham gia hôn lễ, chúng ta cho bà ta lủi xuống, xem ai sáng chói hơn ai."
Mạnh Giang Thiên mở thiệp mời ra nhìn một chút, hôn lễ là thứ ba tuần sau, còn bốn ngày nữa. Chú rể tên là Triệu Vỹ Gia, Mạnh Giang Thiên chưa từng nghe qua cái tên này.
"Mẹ cũng phải tham gia hôn lễ sao?" Tiêu Nhã Tình nhíu mày, căn bản bà không muốn đến tham gia hôn lễ của Lưu An Na.
"Không muốn đi thì không đi." Mạnh Giang Thiên ngẩng đầu, cười cười nói. Người được mời điền vào thiệp mời là tên của anh.
Tiệc chả thấy tiệc, chín phần là Hồng Môn Yến.
Chu Tú Lan kiêu ngạo như vậy đến đưa thiệp mời, phỏng chừng Triệu Vỹ Gia này là có năng lực, hơn nữa năng lực cũng không nhỏ, bằng không Chu Tú Lan cũng sẽ không đắc ý như thế.
Có lẽ nên đi tìm Phùng Kinh Quảng hỏi một chút.
"Vậy mẹ không đi, chúng ta cùng nhà bọn họ một chút quan hệ cũng không có, đi còn phải tặng quà cho nhà bà ta, muốn chiếm tiện nghi của chúng ta? Nghĩ cũng hơi đẹp." Tiêu Nhã Tình xả một tràng.
Thôi Tây Sinh hì cười: "Mẹ, tặng quà nhưng chúng ta còn có thể ăn tiệc. Nhìn bà ta kiêu ngạo như vậy, phỏng chừng người Lưu An Na gả không tồi, tiệc rượu có thể rất xa hoa, tặng chút quà đi cọ một bữa ăn cũng không tệ."
"Như thế nào, con muốn đi?" Tiêu Nhã Tình nhìn Thôi Tây Sinh hỏi.
"Ngược lại con muốn đi ăn ngon, nhưng bụng của con không cho phép." Thôi Tây Sinh vỗ vỗ bụng mình, tuy rằng mới năm tháng, nhưng cái bụng này đã rất vướng.
Hiện tại cậu có thể cảm nhận được thống khổ của phụ nữ lúc mang thai, chờ đứa bé này sinh ra, tuyệt đối cậu phải ném cho Mạnh Giang Thiên, cậu mới không quản.
"Con muốn ăn cái gì, để Tiểu Thiên mua cho con, muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, tại sao lại muốn đến nhà bọn họ ăn?" Tiêu Nhã Tình rót cho Thôi Tây Sinh một ly sữa.
Lúc Mạnh Giang Thiên đi tìm Phùng Kinh Quảng đổi thuốc tinh lọc, thấy trên bàn làm việc của hắn đặt một ly sữa, liền cùng hắn đổi mấy hộp sữa cho Thôi Tây Sinh uống.
"Em muốn ăn hải sản." Thôi Tây Sinh uống một ngụm sữa, đột nhiên nói với Mạnh Giang Thiên.
"Được." Hiện tại đối với yêu cầu của Thôi Tây Sinh, mặc kệ thái quá đến đâu, đầu tiên Mạnh Giang Thiên cũng đáp ứng đã.
Thôi Tây Sinh nhếch miệng cười, lại bị Tiêu Nhã Tình tát nhẹ vào gáy: "Ăn hải sản cái gì, hải sản là thức ăn hàn tính, ăn nhiều không tốt cho đứa bé. Tiểu Thiên, con cũng đừng để nó nói cái gì liền cho nó cái đó, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng hại chính nó."
"Con sẽ nhìn em ấy." Mạnh Giang Thiên gật đầu, muốn dỗ dành vợ, mẹ vợ cũng phải thuận theo.
"Em không đi, anh cũng không được đi." Thôi Tây Sinh sờ gáy, ôm cánh tay Mạnh Giang Thiên, không cho phép anh đi.
"Được, anh không đi." Mạnh Giang Thiên cười gật đầu.
Thôi Tây Sinh nhìn Mạnh Giang Thiên, đột nhiên cướp thiệp mời. Anh cười cười, không lấy trở về. Thực sự anh không muốn đi.
Hách Nhân luyện chế thuốc tinh lọc, Mạnh Giang Thiên đi tìm Phùng Kinh Quảng đổi tinh hạch, ngẫu nhiên sẽ đổi một ít vật tư.
Hôm nay đổi tinh hạch xong, Mạnh Giang Thiên không rời đi, Phùng Kinh Quảng cười hỏi: "Vương tiên sinh còn có việc?"
"Muốn hỏi thăm một người."
"Người nào?"
"Triệu Vỹ Gia"
"Triệu Vỹ Gia à, vì sao Vương tiên sinh phải hỏi thăm hắn? Hắn xúc phạm ngài sao?"
"Không có, chính là muốn hỏi thăm hắn một chút."
"Vương tiên sinh, Triệu Vỹ Gia rất quan trọng với khu an toàn, nếu các ngài có hiểu lầm gì, tôi thay hắn xin lỗi ngài."
"Rất quan trọng?"
"Đúng vậy, hắn là dị năng giả hệ cây cấp 3,5, đại bộ phận cây trồng ở khu an toàn đều phải dựa vào dị năng của hắn sinh trưởng. Cho nên..."
Phùng Kinh Quảng nhìn mặt nạ đen của Vương tiên sinh, cũng không nhìn ra vị Vương tiên sinh này có biểu tình gì, nhưng hơi thở rất lạnh nhạt, tựa hồ cũng không có tức giận.
Có thể làm cho Phùng Kinh Quảng thay hắn xin lỗi, quả thật Triệu Vỹ Gia này là một nhân vật rất quan trọng. Khó trách Chu Tú Lan kiêu ngạo như thế.
Làm việc ở nông trại, không chừng tiệc cưới lần này thật sự có không ít món ngon.
Nhưng thiệp mời của anh đã bị Thôi Tây Sinh xé rách, muốn mang chút đồ ăn về cho Thôi Tây Sinh cũng không cách nào đi lấy.
Với tính tình hiện tại của Thôi Tây Sinh, phỏng chừng mang về cậu cũng sẽ không ăn.
Nhớ tới Thôi Tây Sinh, khóe miệng Mạnh Giang Thiên cong cong, đột nhiên Phùng Kinh Quảng cảm giác được tâm trạng Vương tiên sinh trước mắt có vẻ rất tốt.
"Vương tiên sinh, bình thường Triệu Vỹ Gia là một người rất hiền hòa, tuy rằng đẳng cấp dị năng cao cũng không có ỷ thế hiếp người, là một người không tồi. Các ngài có hiểu lầm gì không?" Thừa dịp tâm trạng Vương tiên sinh có vẻ không tệ, Phùng Kinh Quảng thay Triệu Vỹ Gia nói những lời tốt đẹp.
"Tôi biết rồi, Phùng tiên sinh yên tâm, tôi cùng Triệu Vỹ Gia không có cừu oán gì." Biết được thân phận Triệu Vỹ Gia, Mạnh Giang Thiên rời khỏi phòng làm việc của Phùng Kinh Quảng.
Phùng Kinh Quảng nhìn Vương tiên sinh rời khỏi cửa sổ, cau mày. Suy nghĩ một lúc, cầm lấy điện thoại cố định trên bàn làm việc, bấm điện thoại.
"Đi điều tra cho tôi xem gần đây Triệu Vỹ Gia đang làm cái gì, đắc tội ai."
"Vâng."
Không lâu sau, một phần văn kiện về Triệu Vỹ Gia đặt ở trước mặt Phùng Kinh Quảng.
Gần đây ngoại trừ Triệu Vỹ Gia muốn kết hôn, giống như thường lệ, cũng không có gì khác nhau.
Chính là vợ Triệu Vỹ Gia làm Phùng Kinh Quảng rất không hài lòng, em gái Lưu An Giản, trước kia ỷ vào Lưu An Giản cũng không ít lần làm bậy, hai anh em này phẩm chất như nhau.
Có phải Lưu An Na trêu chọc Vương tiên sinh không? Đột nhiên suy nghĩ của Phùng Kinh Quảng loé lên, lại nhíu mày.
Mỗi ngày năm mươi viên tinh hạch, Mạnh Giang Thiên cũng tích góp được mấy trăm viên.
Tinh hạch cho Hách Nhân, Hách Nhân cũng chỉ cầm hơn mười viên mua thuốc đông y, còn lại đều cho Mạnh Giang Thiên bảo quản, xem như ông trả tiền thuê nhà và tiền thức ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]