Cành cây trói Mạnh Giang Thiên đã sớm bởi vì không cách nào cung ứng dị năng mà biến mất.
Bảy tám nhánh cây theo gió phiêu tán, lại có một cái đặc biệt cứng rắn, một đầu nắm trên tay Vương tiên sinh, một đầu đang đâm vào trong bụng Triệu Vỹ Gia.
"Là ông! Ông còn có dị năng hệ cây?" Triệu Vỹ Gia không thể tin nhìn cành cây trên bụng, đẳng cấp của hắn đã rơi xuống cấp một.
"Là tôi, hơn nữa chẳng những tôi biết dị năng hệ cây, tôi còn biết rất nhiều hệ dị năng." Trên bàn tay Mạnh Giang Thiên, lúc thì là một ngọn lửa, lúc thì là một giọt nước, lúc thì lại là một cục đất nhỏ.
Triệu Vỹ Gia hoàn toàn trợn tròn mắt, một dị năng giả có thể thức tỉnh nhiều dị năng như vậy sao?
Bởi vì tinh hạch trong cơ thể bị dị năng xói mòn, bụp một tiếng vỡ vụn, hắn không còn là dị năng giả nữa.
"Kiếp sau làm người tốt đi." Mạnh Giang Thiên thu hồi cành cây trên bụng Triệu Vỹ Gia, gió kéo hắn là người bình thường, trở lại phòng làm việc của Phùng Kinh Quảng.
Kén kim trong phòng làm việc lấp la lấp lánh, một khối vàng lớn như vậy, nếu ở trước tận thế thì liền phát tài.
Mạnh Giang Thiên gõ kén kim, rõ ràng tiếng kim loại phát ra thứ này không chỉ có vàng, trong dị năng hệ kim còn xen lẫn kim loại khác.
"Phùng tiên sinh. Đã an toàn, có thể ra ngoài."
Kén kim chậm rãi nứt ra một khe hở, đôi mắt Phùng Kinh Quảng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tan-the-toi-duoc-ban-trai-cu-cuu/2462134/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.