Cành cây trói Mạnh Giang Thiên đã sớm bởi vì không cách nào cung ứng dị năng mà biến mất.
Bảy tám nhánh cây theo gió phiêu tán, lại có một cái đặc biệt cứng rắn, một đầu nắm trên tay Vương tiên sinh, một đầu đang đâm vào trong bụng Triệu Vỹ Gia.
"Là ông! Ông còn có dị năng hệ cây?" Triệu Vỹ Gia không thể tin nhìn cành cây trên bụng, đẳng cấp của hắn đã rơi xuống cấp một.
"Là tôi, hơn nữa chẳng những tôi biết dị năng hệ cây, tôi còn biết rất nhiều hệ dị năng." Trên bàn tay Mạnh Giang Thiên, lúc thì là một ngọn lửa, lúc thì là một giọt nước, lúc thì lại là một cục đất nhỏ.
Triệu Vỹ Gia hoàn toàn trợn tròn mắt, một dị năng giả có thể thức tỉnh nhiều dị năng như vậy sao?
Bởi vì tinh hạch trong cơ thể bị dị năng xói mòn, bụp một tiếng vỡ vụn, hắn không còn là dị năng giả nữa.
"Kiếp sau làm người tốt đi." Mạnh Giang Thiên thu hồi cành cây trên bụng Triệu Vỹ Gia, gió kéo hắn là người bình thường, trở lại phòng làm việc của Phùng Kinh Quảng.
Kén kim trong phòng làm việc lấp la lấp lánh, một khối vàng lớn như vậy, nếu ở trước tận thế thì liền phát tài.
Mạnh Giang Thiên gõ kén kim, rõ ràng tiếng kim loại phát ra thứ này không chỉ có vàng, trong dị năng hệ kim còn xen lẫn kim loại khác.
"Phùng tiên sinh. Đã an toàn, có thể ra ngoài."
Kén kim chậm rãi nứt ra một khe hở, đôi mắt Phùng Kinh Quảng ở trong khe nứt nhìn trộm bên ngoài.
Nhìn thấy Vương tiên sinh, ánh mắt Phùng Kinh Quảng sáng ngời, mở kén kim, từ bên trong ngã ra.
"Phùng tiên sinh, ông không sao chứ?" Mạnh Giang Thiên đỡ Phùng Kinh Quảng dậy, hiện tại ông già này có chút chật vật, cả người đều là vết thương bị cành cây cọ ra, bộ dáng máu chảy đầm đìa rất đáng thương.
Xem ra Triệu Vỹ Gia tra tấn ông già này không ít.
"Triệu Vỹ Gia?" Phùng Kinh Quảng bò ra mới nhìn thấy Triệu Vỹ Gia bị gió vây khốn ở một bên.
Ngạc nhiên nhìn về phía Vương tiên sinh nói: "Vương tiên sinh, ngài bắt được hắn?"
"Tôi vừa mới đi không bao lâu thì cảm giác dị năng rung động của ông rất hỗn loạn, chờ lúc tôi trở về đã nhìn thấy hắn, thuận tiện bắt được."
"Hắn đã là dị năng giả cấp sáu, làm sao ngài bắt được hắn?" Phùng Kinh Quảng cùng Triệu Vỹ Gia đánh nhau, hắn bị trọi không có lực đánh lại.
Dị năng giả cấp sáu, hắn cũng đã chuẩn bị nhường vị trí quản lý khu an toàn cho Triệu Vỹ Gia.
"Bắt hắn cũng không dễ. Tinh hạch của hắn đã bị tôi đánh nát, hiện tại hắn đã không còn là dị năng giả, ông muốn đối phó hắn như thế nào cũng được."
"Tinh hạch bị nát? Tinh hạch còn có thể vỡ vụn?" Phùng Kinh Quảng càng thêm khiếp sợ.
"Phùng tiên sinh, trên lệnh truy nã nói, bắt được Triệu Vỹ Gia thì thưởng cho một mảnh đất mười mẫu, tôi bắt được Triệu Vỹ Gia, có phải mảnh đất kia cho tôi hay không?" Mạnh Giang Thiên không nói nhiều, anh quan tâm nhất vẫn là mảnh đất kia.
"Đúng vậy, không chỉ đất đai, còn có tinh hạch cùng giá trị cống hiến và phần thưởng, chỉ là mấy thứ này cần phải sang tên danh nghĩa ngài, Vương tiên sinh ngài..."
Phùng Kinh Quảng nhìn khẩu trang đen trước mặt, ông già này muốn chủ động nói ra thân phận của mình sao? Trong lúc nhất thời Phùng Kinh Quảng có chút kích động.
"Không, chia những phần thưởng này của tôi cho danh nghĩa Mạnh Giang Thiên đi." Vương tiên sinh lắc đầu.
Mạnh Giang Thiên cũng nghĩ tới, nếu Phùng Kinh Quảng đã nghi ngờ anh cùng Vương tiên sinh có quan hệ, anh cũng không giấu diếm.
Lợi dụng thân phận của Vương tiên sinh, anh còn có thể vì mình mà thu được một ít phúc lợi.
Hơn nữa cho dù Hách Nhân bại lộ, anh cũng tự tin có thể bảo vệ Hách Nhân.
"Quả nhiên quan hệ của ngài cùng Mạnh Giang Thiên không bình thường." Phùng Kinh Quảng cười cười, nói tiếp: "Tôi sẽ đưa phần thưởng cho Mạnh Giang Thiên."
"Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của ông, tôi đi trước." Mục đích đạt được, Mạnh Giang Thiên rời khỏi văn phòng Phùng Kinh Quảng.
Về đến nhà, chỉ lát sau, tin tức Triệu Vỹ Gia bị bắt đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Lần đầu tiên cái tên Vương tiên sinh được thông báo, nhưng rất nhiều người đều biết trong khu an toàn có một Vương tiên sinh bán thuốc tinh lọc, bắt được Triệu Vỹ Gia cấp sáu, đập nát một viên tinh hạch cấp sáu.
Triệu Vỹ Gia không có dị năng, chỉ có thể tùy ý Phùng Kinh Quảng bày bố, trong ống kính, hắn cúi đầu vẻ mặt tro tàn.
Tội ác của Triệu Vỹ Gia lần lượt được công bố, rất nhiều, ngay cả Mạnh Giang Thiên cũng không biết, phán quyết cuối cùng của hắn là tử hình.
Thời điểm ban thưởng, Hách Nhân rất lo lắng mình sẽ bại lộ, mỗi ngày đều phải đi theo Mạnh Giang Thiên, ngủ cũng ở trong không gian.
Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ hành lý của Hách Nhân vào trong không gian.
Vào ngày 8 tháng 11, mặt trời mọc và nhiệt độ tăng dần.
Thời tiết ở tận thế đã không còn phân chia rõ ràng bốn mùa, tổng thể cả ngày hơi nóng, nhưng sau khi mặt trời lặn thì lại lạnh đến đáng sợ, rất giống thời tiết sa mạc.
Mạnh Giang Thiên cởi áo lông cho Thôi Tây Sinh, thay áo khoác, đợi đến giữa trưa sẽ thay áo ngắn tay.
Đỡ Thôi Tây Sinh ngồi trên sofa, trên TV phát tin tức, cây nhân sâm cuối cùng của nông trại hoàn toàn chết, hạt giống kia bắt đầu gây họa cho loại rau bình thường.
Dị năng giả hệ cây vận chuyển dị năng cho rau bình thường khẳng định không bằng nhân sâm, vì hấp thu đầy đủ dinh dưỡng, hạt giống kia lập tức tai họa một mảnh rau.
Gần đây rau quả trong nông trại không ngừng chết khô, Triệu Vỹ Gia đã lên thiên đường, Phùng Kinh Quảng triệu tập tất cả dị năng giả hệ cây trong khu an toàn, cũng không phát hiện ra vấn đề.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tận dụng treo giải thưởng, phần thưởng vẫn rất mê người, mười mẫu đất cùng một công việc ở nông trại.
Mạnh Giang Thiên nhìn mười mẫu đất được thưởng, tốt lắm, ngay bên cạnh mảnh đất kia của anh, bên cạnh là liên tiếp mười mẫu đất.
Hai mươi mẫu đất cũng đủ để người một nhà ăn. Thậm chí Mạnh Giang Thiên không muốn tiếp nhận vị trí của Triệu Vỹ Gia, làm tiểu phú an ổn là tốt nhất.
Nhưng nhìn Thôi Tây Sinh đang nằm trên sofa, Mạnh Giang Thiên vẫn hạ quyết tâm cho Thôi Tây Sinh một hôn lễ long trọng.
Ăn xong điểm tâm, Mạnh Giang Thiên đến nông trại, trong nông trại náo nhiệt vô cùng, một đám người vây quanh một mảnh đất rau chết khô, Phùng Kinh Quảng cũng ở đây.
Một chuyên gia nông nghiệp trước tận thế nhìn thấy treo thưởng đến nông trại thử xem, ông là người bình thường, trước kia đã muốn đến nông trại tìm một công việc, đáng tiếc tuổi quá lớn, hơn nữa trong nông trại cũng có chuyên gia nông nghiệp, ông già không được chọn.
Lần này chuyên gia nông nghiệp trẻ tuổi kia cũng không tìm ra vấn đề, ông già nhìn thấy hy vọng, liền đến thử lại một lần.
Cả nhà bọn họ đều là người thường, cuộc sống ở tận thế rất gian nan, lúc này đây ông già còn mang theo cháu trai tới.
Tận thế mấy tháng nay, ông đã dạy tất cả những gì mình học cho cháu trai, hy vọng cháu trai là người thường có thể dựa vào một môn thủ nghệ này, có một con đường sống ở tận thế.
Ông già nhìn qua có thể hơn tám mươi tuổi, được thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dìu, kiểm tra ở chỗ đất chết khô.
Đất lỏng lẻo, ẩm ướt, độ phì nhiêu cũng rất đầy đủ, rất thích hợp cho sự phát triển của bắp cải, dị năng giả so với chăm sóc ruộng nhân tạo còn tốt hơn.
Nhổ bỏ một cây bắp cải đã chết, rễ còn nguyên vẹn, không có nấm mốc, lá không có sâu, làm sao cây bắp cải này lại chết khô?
Nhưng nông trại không thiếu nước là dị năng giả, đất cũng rất ẩm ướt, không có khả năng làm chết một mảnh lớn bắp cải.
Ông già nhíu mày thật chặt, trong lòng đã thở dài, hôm nay có thể ông lại trắng tay rồi.
Ông già đỡ cánh tay của cháu trai, run rẩy đứng dậy. Cháu trai khẩn trương hỏi: "Thế nào ông nội, nhìn ra vấn đề chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]