Triệu Thục Hoa nhìn về phía Thôi Tây Sinh, cười nói: "Con, con dâu à, con đừng để ý, mấy ngày trước ông già kia còn ở nhà lẩm bẩm nói thời gian con sinh sắp tới, vẫn để ý đến con. Ông ấy, chính là không kéo được mặt mũi chứ kỳ thật là lo lắng cho con."
"Vừa mới nghe nói con sinh một đứa cháu trai. Con không nhìn thấy, ông già kia muốn cười nhưng lại không muốn ở trước mặt Tiểu Thiên cười, nghẹn đến mặt già đỏ bừng, giống như táo bón vậy. Ông ấy chính là đức hạnh đó, con đừng cùng ông ấy chấp nhặt."
"Vậy dì nghĩ như thế nào, thừa nhận tôi là con dâu dì?" Thôi Tây Sinh nhìn Triệu Thục Hoa, tức giận hỏi.
"Đương nhiên, mẹ đã sớm coi con là con dâu của mẹ, nếu không phải ông già kia ngăn cản, mẹ cũng muốn ở chung với các con."
Triệu Thục Hoa nói xong lấy ra một cái khăn tay từ trong túi, mở khăn tay ra, bên trong là một khối phỉ thúy xanh biếc. Phỉ thúy không lớn, chỉ có kích thước như bóng bàn, là một hình dạng phượng hoàng bay.
Triệu Thục Hoa cười nói với Thôi Tây Sinh: "Tuy rằng rất quê mùa, nhưng quả thật nhà lão Mạnh bọn họ có truyền thống như vậy, đây là phỉ thúy chuyên truyền cho con dâu. Trước tận thế, khối phỉ thúy này đáng giá hơn ba trăm vạn, hiện tại tuy rằng không có tác dụng gì, cũng không đáng giá, nhưng coi như là một vật di truyền."
"Nhà mẹ cũng chỉ có một đứa nhỏ là Tiểu Thiên, hôm nay mẹ sẽ truyền nó cho con, con chính là con dâu Mạnh gia chúng ta. Chờ nhóc con này lớn lên, con có thể truyền cho con dâu của nó. Nếu con và Tiểu Thiên sinh thêm vài đứa, cái này phải truyền cho con dâu lớn."
Triệu Thục Hoa đặt phỉ thúy vào trong tay Thôi Tây Sinh, xem như hoàn toàn thừa nhận con dâu này.
Thôi Tây Sinh vuốt ve phỉ thúy, trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Trước tận thế, vốn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lén lút cùng Mạnh Giang Thiên, nhưng lại bị bỏ rơi.
Thôi Tây Sinh khó chịu mấy ngày chuẩn bị buông tay thì phát hiện vậy mà một tên đàn ông như mình lại mang thai.
Đang cảm thấy mình bi thảm, Mạnh Giang Thiên lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý che chở mình. Ở tận thế, may mà có Mạnh Giang Thiên, cậu mới có thể vô ưu vô lự thoải mái sinh hoạt đến bây giờ.
Nhưng lại bị ba mẹ Mạnh Giang Thiên phản đối.
Đi lòng vòng, đến bây giờ, tuy rằng chỉ có một mình Triệu Thục Hoa thừa nhận cậu, nhưng Thôi Tây Sinh vẫn có một loại cảm giác được mây mờ trăng tỏ rõ ràng.
Triệu Thục Hoa nhìn Thôi Tây Sinh một chút, cười nói: "Mẹ đều đưa gia bảo của Mạnh gia cho con, con cũng nên gọi mẹ một tiếng mẹ đi."
Thôi Tây Sinh ngẩng đầu nhìn Triệu Thục Hoa, Triệu Thục Hoa cười đến hòa ái.
Nhưng Thôi Tây Sinh lại nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Thục Hoa đánh giá mình từ trên xuống dưới, giống như là nhìn thấy thứ bẩn thỉu, một tiếng mẹ đã ở bên miệng kia thế nào cũng không nói nổi ra miệng.
Bầu không khí lại lạnh xuống, chân Tiêu Nhã Tình nhẹ nhàng đá Thôi Tây Sinh một cái, lớn tướng thế này cũng không làm cho người ta bớt lo.
"Không sao, trách mẹ, đổi xưng hô cũng không cho lì xì, sao có thể gọi mẹ. Hôm nay đến vội vàng không chuẩn bị, chờ lần sau mẹ đến, mẹ mang theo lì xì đỏ, con lại gọi sau."
"Thông gia, tên đứa nhỏ đã nghĩ kỹ chưa?" Triệu Thục Hoa nhìn ra Thôi Tây Sinh không muốn, cười chuyển đề tài.
"Có nghĩ đến một cái tên, là Nhạc Nhạc, Mạnh Nhạc Nhạc. Bà thông gia, bà nghĩ sao?" Tiêu Nhã Tình hưng phấn bừng bừng cùng Triệu Thục Hoa thảo luận.
"Nhạc Nhạc à, vui vẻ cả đời là tốt rồi. Nhạc Nhạc, bà là bà nội, gọi bà nội nha." Triệu Thục Hoa chọc cười vui vẻ.
Tiêu Nhã Tình cười nói: "Nó mới sinh một ngày, chờ nó mở miệng gọi người còn dài dài."
Hai người phụ nữ líu ríu nói chuyện, Thôi Tây Sinh cùng Hách Nhân một câu cũng không chen vào được.
Lúc Mạnh Giang Thiên trở về, hai người phụ nữ đã nhìn sang Nhạc Nhạc tán gẫu.
Sinh ra uống sữa bột, đến già uống bột hồ. Từ tìm vợ tìm nam hay nữ, sinh con trai hay là sinh con gái. Cháu trai và cháu gái tên gì, hai người đã sắp xếp cuộc sống của con cháu mười tám đời xong rồi.
Ở giữa còn nhắc nhở Thôi Tây Sinh một chút, nhận định phỉ thúy phải truyền cho con dâu của con trai lớn, những con dâu khác cũng phải bồi thường tiền có giá trị tương đương, ngàn vạn lần không thể thiên vị.
Tán gẫu đến miệng khô lưỡi khô, Triệu Thục Hoa ở nhà Thôi Tây Sinh ăn một bữa cơm tối, vui vẻ phấn chấn rời đi.
Người một nhà đưa ra cửa, Thôi Tây Sinh do dự một hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Đi chậm một chút, mẹ."
Một tiếng mẹ làm cho Triệu Thục Hoa sửng sốt một hồi lâu, lập tức ngạc nhiên đáp ứng một tiếng: "Được."
Tiễn Triệu Thục Hoa đi, Mạnh Giang Thiên vừa mới về nhà đã nhận được điện thoại của Thủy Lưu, người luôn chậm rãi, trong điện thoại cũng có chút sốt ruột: "Thôi Tây Sinh thế nào rồi? Mạnh Giang Thiên, cậu có rảnh hay không, có thể trở về một chuyến hay không?"
"Làm sao vậy?" Mạnh Giang Thiên buông bàn tay nhỏ bé của con trai ra hỏi.
"Hạt giống ngô biến dị kia chạy trốn, lại chạy về nông trại, hình như nó đang trả thù chúng ta, chỉ hơn mười phút nó đã chà đạp gần mười mảnh đất."
"Tôi đến ngay." Mạnh Giang Thiên nhướng mày, anh còn chưa chủ động tìm việc, việc đã tìm tới cửa.
"Làm sao vậy?" Mạnh Giang Thiên thả di động xuống, vội vàng thu dọn đồ Nhạc Nhạc phải dùng vào buổi tối, Thôi Tây Sinh có chút khẩn trương hỏi.
"Có việc trong nông trại, anh sẽ đi xem. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không ở nhà, mọi người vào không gian của anh ngủ đi." Mạnh Giang Thiên thu dọn xong đồ Nhạc Nhạc dùng, mang Thôi Tây Sinh cùng Tiêu Nhã Tình vào trong không gian.
Vội vàng chạy đến nông trại, nông trại được thắp sáng, tất cả mọi người chạy đến cánh đồng, tìm kiếm hạt giống ngô kỳ quái.
Mạnh Giang Thiên chạy tới cũng mất năm phút đồng hồ, hạt giống kia đã phá tan gần một phần ba ruộng rau.
Nhất là ba miếng đất củ cải anh phụ trách, nửa lớn củ cải bị trồi ra khỏi mặt đất, không củ nào may mắn thoát khỏi.
Hạt giống ngô này căn bản không hấp thu dinh dưỡng trong ruộng, mà là nhổ rau củ ra, quả thật nó rất thuần túy trả thù.
"Mạnh Giang Thiên, mau, nhìn xem hạt giống ngô kia ở đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả nông trại đều sẽ bị nó lật ngược lên trời."
Thủy Lưu nhìn thấy Mạnh Giang Thiên tựa như nhìn thấy vị cứu tinh, lôi kéo Mạnh Giang Thiên gấp đến độ sắp khóc.
"Đừng nóng vội, hạt giống này không phải bị bắt rồi sao, sao lại chạy ra? Đã thông báo cho Phùng tiên sinh chưa?" Mạnh Giang Thiên phóng ra dị năng hệ cây, tìm kiếm vị trí hạt giống.
"Tôi tìm cậu trước, sau đó mới thông báo cho Phùng tiên sinh, một lát sau Phùng tiên sinh mới có thể đến. Cậu có tìm thấy hạt giống đó không? Dị năng giả hệ cây đẳng cấp cao hơn cậu đều không tìm thấy, gấp chết rồi."Thủy Lưu lo lắng hỏi.
"Tìm được." Mạnh Giang Thiên kêu lớn một tiếng, lập tức chạy ra ngoài, dừng lại bên một mảnh khoai tây, đầu ngón tay bắn ra một nhánh cây đâm thẳng xuống đất.
Hạt giống kia trải qua hơn bốn tháng trưởng thành, đẳng cấp lên cao không ít, nhận ra cành cây của Mạnh Giang Thiên, chạy trốn dưới đất còn nhanh hơn cá trong nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]