Chương trước
Chương sau
Edit: Ry
"Cảm ơn thôi? Chỉ nói miệng suông thế thôi à? Chả chân thành gì cả."
"Dạ em cảm ơn bạn học Lý Thiên Mậu lương tháng ngàn rưỡi cao to đen không hôi đã có lòng mời em uống nước giải khát ạ. Đại ân đại ức này em vô cùng cảm kích."
[Vệ Hồng Hiên: Không chơi nữa à?]
[Trần Niệm: Vâng.]
Không muốn để đối phương biết tình hình khốn khó nhà mất điện phải ra quán nước hưởng ké điều hòa của mình, Trần Niệm lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung một câu.
[Trần Niệm: Em ngủ trưa đây, bye anh.]
Vệ Hồng Hiên nhìn tin nhắn, không trả lời.
Không thể vội vàng đáp lại được, Trần Niệm hơi tự luyến một tí, càng vội tiếp cận với em ấy, dù có là nam hay nữ thì đảm bảo nhóc con này cũng sẽ nghĩ là người ta thích mình, có khi lại đắc ý làm kiêu. Vệ Hồng Hiên không định cho cậu cơ hội để đắc ý.
Đặt di động xuống, Trần Niệm đứng dậy cởi áo, Lý Thiên Mậu đột nhiên che ngực: "Ủa má, làm cái gì vậy?"
"... Sao tự dưng mày sồn sồn lên thế?" Chẳng qua là Trần Niệm thấy nóng quá nên định tắm một cái rồi hẵng ra ngoài.
Lý Thiên Mậu: "Không phải tao tự dưng sồn sồn... Mà là do tao tin vào lời vàng ý ngọc của mẹ mày."
"Phu nhân Vấn Bình đã nói gì thế?"
"Mẹ mày bảo là từ nhỏ đến lớn mày chỉ có tao là bạn, nên tao nhất định phải quan tâm mày, bảo vệ mày, khuyên bảo mày, nói mày như vậy không phải là bệnh hoạn gì, tao không được..."
Không thể nghi ngờ gì nữa, tình mẹ của phu nhân Tề Vấn Bình với Trần Niệm quả là bao la như biển rộng.
Trần Niệm: "Chắc tao phải cho mẹ tao xem tường nhà của tao quá, xem thử một bài đăng của tao có bao nhiêu người like? Tao mà không có bạn á?"
"Mày thích con trai thật à?"
"Hiểu lầm thôi, mày đừng nghe mẹ tao nói linh tinh, đến thời kì mãn kinh nên suốt ngày lải nhải." Trần Niệm xuống giường xỏ dép lê: "Mày cũng biết tao thích viết nhật ký mà, mẹ tao xem trộm nhật ký của tao xong hiểu lầm, còn không chịu hối cải."
Trần Niệm đi đến phòng tắm, phát hiện không có nước.
Phiền vãi.
Hồi trước lúc hàng xóm ở đối diện chưa chuyển đi, mỗi lần nhà mất nước thì Trần Niệm đều có thể chạy sang mượn nhà vệ sinh để tắm, sau khi người ta dọn đi rồi thì không qua nữa.
Trước khi Vệ Hồng Hiên chuyển đến thì căn hộ ở đối diện mất gần tháng để tu sửa, Trần Niệm cũng chưa từng thấy bên trong trông như thế nào.
Chuyện Trần Niệm thích viết nhật ký Lý Thiên Mậu có biết, hồi xưa sang chơi từng bất cẩn lấy ra đọc. Cậu ta cũng tưởng là nhật kí thật, còn rất kinh ngạc hỏi Trần Niệm: "Họa mi của mày gãy thật hả?"
Trần Niệm nghe mà họa mi cũng muốn ngừng hót: "Gãy cái đầu mày, đừng có tự tiện đọc bí mật của tao."
Không thể tắm rửa, Trần Niệm đành mặc tạm một cái áo cộc tay sạch sẽ, ngoài đường thật sự quá nóng.
Trần Niệm sợ cháy nắng, nhưng lại ngại không dám mang ô theo. Cậu dám cá giờ cậu mà cầm ô ra ngoài che cái nắng chói chang này, Lý Thiên Mậu và Tề Vấn Bình chắc chắn sẽ nghĩ cậu đã gay còn ẻo lả.
Trần Niệm đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, miễn cưỡng che được nắng, xuống lầu trước Lý Thiên Mậu.
Lý Thiên Mậu nhìn bóng lưng của Trần Niệm, thầm nghĩ may là có bạn gái rồi mới biết bí mật khủng khiếp về tính hướng của Trần Niệm, nếu không thì cứ thấy là lạ kiểu gì.
Trần Niệm như thể mọc mắt sau lưng: "Lý Thiên Mậu, đm mày còn tiếp tục nhìn bố như trộm chó thế thì có tin tao kể cho bạn gái mày tình yêu mười năm của hai ta không."
"Mười năm trước thì mới mấy tuổi chứ..." Lý Thiên Mậu khinh thường.
Trần Niệm không có cảm giác gì với việc gay hay không gay, nhưng cậu cảm thấy mình không phải.
Trần Niệm thuở thiếu thời thơ ngây đã từng vô tình xem phải quả phim hơi bạo lực, phim này thì đảm bảo là không phải phim cho thiếu nhi rồi, trong phim còn chen vào một đoạn hai vị nam chính vì yêu bành bạch.
Hồi đó Trần Niệm mới có tí tuổi, lại xem phải cái phim rợn cả người này... Đủ cách chơi cực đoan hành xác, mẹ nó còn có cả xích chó... Đeo bịt mắt lại còn tất thối... Trần Niệm thật sự cảm thấy ghê chết đi được.
Là cái kiểu nghĩ thôi đã không nuốt trôi cơm ấy.
Bé con Niệm Niệm mất cả tháng cũng không vượt qua được cú sốc, từ đó về sau rời xa tất cả các loại phim gắn tag nam nam.
Giờ Trần Niệm cũng chỉ mới mười tám, vừa trưởng thành. Hồi cấp ba cậu gần như không lên mạng, có cơ hội là cống hiến hết cho game Vương Giả, thế nên hiểu biết về phương diện nào đó thật sự ít đến đáng thương. Đồng thời Trần Niệm còn kiên định cho rằng, đàn ông với nhau... Là sẽ rất bạo lực.
Nếu thế thì cậu thật sự không thể chấp nhận nổi.
Chứ không phải là kì thị.
Dù sao thì một con chó mê sắc đẹp như Trần Niệm thì quan tâm gì giới tính đâu.
Trần Niệm không biết tiệm giải khát ở đâu, Lý Thiên Mậu dẫn đường, đúng là gần nhà, bài trí rất đẹp. Vừa vào cửa khí lạnh đã đập vào mặt, khiến Trần Niệm lập tức quyết tâm phải xin làm thêm ở đây.
Lý Thiên Mậu gọi hai cốc nước ngọt, Trần Niệm lấy di động ra chơi.
"Chơi game tiếp không?"
Trần Niệm lắc đầu: "Thôi, tao vừa nhắn cho Vệ Hồng Hiên bảo là ngủ trưa xong."
Lý Thiên Mậu gật gù, hiểu mà, buổi tối nhắn tin với bạn gái, chúc ngủ ngon các kiểu xong là không dám rờ tới cái điện thoại luôn.
Vệ Hồng Hiên ngồi trong góc nghe được âm thanh quen thuộc, ngẩng lên, hơi nghiêng người thì nhìn thấy Trần Niệm ngồi ngay đằng trước.
Trần Niệm đội mũ lưỡi trai, cắm cúi nghịch điện thoại, vẫn đẹp trai như vậy.
Có điều em ấy thật sự không chơi game chỉ vì đã nói với mình là đi ngủ trưa...
Vệ Hồng Hiên thấy cảm giác này thật thần kì, đứa nhỏ này hẳn là rất để ý anh.
Nhân viên ở đây là một nữ sinh, cũng chỉ làm thời vụ, thuần thục pha đồ rồi mang nước tới cho cả hai. Lúc chuẩn bị rời đi thì bị Trần Niệm gọi lại.
"Ấy người đẹp, cho hỏi chút chuyện được không?" Trần Niệm hỏi.
Nữ sinh quay đầu nhìn cậu, hơi đỏ mặt: "Chuyện gì thế ạ?"
"Tiệm mình... Tớ thấy ngoài kia có dán bảng tuyển nhân viên, có tuyển nhân viên làm mùa hè không?" Trần Niệm hỏi.
Cô gái kia lắc đầu: "Hình như là không ạ, bình thường anh chủ bận việc nên không ở tiệm, có thể là muốn tuyển nhân viên làm lâu dài."
"À, vậy sao... Trong tiệm này... Chỉ có một mình cậu làm à?" Trần Niệm hỏi tiếp.
Nữ sinh không khỏi liếc Vệ Hồng Hiên ngồi ở góc trong cùng, vẫn gật đầu, Trần Niệm lại không thấy động tác nhỏ của cô.
Đợt trước có mấy nữ sinh vì biết Vệ Hồng Hiên là chủ quán mà ngày nào cũng tới tiệm chỉ để chờ anh, ngắm anh.
Vệ Hồng Hiên cảm thấy phiền vô cùng, cứ như mình là linh vật của tiệm vậy, bèn dặn cô về sau không được nói với người ta chuyện anh là chủ, cứ giả vờ không biết gì hết.
Từ đó về sau, cô nhỏ cũng không hé răng với ai về việc người đàn ông luôn ngồi ở góc tiệm vuốt lông mèo thật ra là chủ tiệm.
"Có một mình cậu thôi à, làm có xuể không?" Trần Niệm lại hỏi: "Lát nữa mọi người ngủ trưa dậy thì chẳng phải cậu sẽ bận lắm sao?"
"Mình... Mình không biết, tất cả đều nghe anh chủ... Bọn mình là nhân viên làm việc tính tiền theo giờ, nên có thêm người thì lương sẽ ít hơn." Nữ sinh lúng túng nói.
Cô thấy Trần Niệm có vẻ rất khéo miệng, lại đẹp trai, thế nên không dám nhìn vào mắt cậu, còn không nhịn được mà nói thật.
Tiền công của cô là một tiếng mười đồng, nếu chỉ có mình cô làm thời vụ ở đây thì làm bao lâu thì sẽ có bấy nhiêu tiền, nhưng giờ có thêm người nữa thì sẽ phải luân phiên đổi ca cho nhau.
Nơi này miễn phí đồ uống, công việc cũng không nhiều, lại có thể thường xuyên ngắm Vệ Hồng Hiên ngồi trong góc. Nếu đông thì Vệ Hồng Hiên sẽ đích thân hỗ trợ, rất săn sóc cô, thỉnh thoảng Niệm Niệm còn ghé tiệm chơi, đi làm thích biết mấy.
Trần Niệm nhìn quanh tiệm, tiếc nuối thở dài: "Ầy, tiếc ghê."
Nữ sinh trở lại quầy, kết quả nhận được tin nhắn WeChat của Vệ Hồng Hiên.
[Anh Vệ chủ tiệm: Nói với cậu ấy là có thể sẽ tuyển thêm người, bảo để lại số điện thoại.]
Nữ sinh không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Hồng Hiên, rụt rè đi tới chỗ Trần Niệm: "Hay là bạn cứ để lại số điện thoại đi, lát nữa mình sẽ báo với anh chủ, nếu còn tuyển người thì sẽ liên hệ với bạn."
"Thật à, cảm ơn người đẹp nhé." Trần Niệm cảm thấy quả nhiên là gái xinh thì luôn tốt bụng: "Vậy thế này đi, bọn mình kết bạn luôn, nếu chủ tiệm nhận thêm người thì cậu có thể liên lạc với tớ."
Cô gái kia thấy hơi khó tin, nam sinh như Trần Niệm là kiểu nhìn nhiều một chút thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi, cảm giác chạy theo xin số có khi còn không được, nhưng giờ lại chủ động kết bạn với mình. Nhưng nữ sinh cũng không mấy hi vọng, Trần Niệm vừa nhìn đã biết không phải người độc thân rồi, còn không thì là dạng trai hư, ăn trong nồi nhìn trong chén, không có nguyên tắc gặp ai cũng thả thính.
Trần Niệm đúng là gặp ai cũng thả thính, nhưng chén hay nồi của cậu đều trống trơn, oan chết đi được.
Nữ sinh gửi số của Trần Niệm cho Vệ Hồng Hiên, Vệ Hồng Hiên tìm thử thì thấy tài khoản biểu hiện đã kết bạn.
Cậu nhóc Trần Niệm này xem ra cũng đàng hoàng, không chơi kiểu hai tài khoản một thêm nam một thêm nữ.
Trao đổi phương thức liên lạc xong, Trần Niệm ngả người ra ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt: "Vãi chưởng... Phê thật đấy, em yêu Willis Carrier."
Lý Thiên Mậu đang cắm cúi nghịch điện thoại hỏi cậu: "Ai thế?"
Trần Niệm: "Cha đẻ của máy điều hòa."
"Mày đúng là lưu manh giả danh trí thức, được đấy."
"Thường thôi thường thôi."
Trần Niệm không có việc gì làm nằm bò ra, thấy trên bàn có đặt một cuốn lịch nhỏ thì tiện tay mở xem. Từ giờ đến ngày khai giảng chỉ còn hơn một tháng, cậu bỗng thấy hơi hồi hộp, cũng có phần chờ mong: "Mậu Mậu ơi, sắp khai giảng rồi, nếu trường mày nhiều gái xinh thì đừng quên anh em nhé, mặc dù đứa no không biết cái khổ của đứa đói, nhưng anh em mình là bạn tốt mà."
"Đừng có gọi Mậu Mậu, tao nghe toàn liên tưởng đến một nhân vật trong phim truyền hình thôi, giờ bố là mẫu đàn ông lực lưỡng."
"Vâng mẫu đàn ông."
"Mày có người yêu rồi còn đi hại con gái nhà người ta làm gì, không thấy thất đức à?" Lý Thiên Mậu ngẩng lên nhìn cậu, khinh bỉ đến mức trán cũng có nếp nhăn.
"Mày lại sủa cái chó gì thế, mẹ tao già nên mày cũng lẩm cẩm theo à?" Trần Niệm nhìn cậu ta.
"Tuy chưa già nhưng anh đây đã nhìn thấu hồng trần. Chàng trai, anh thấy mạng chú sắp có số kiếp."
Trần Niệm: "Kiếp đào hoa à?"
Lý Thiên Mậu: "Kiếp cúc hoa."
"Người đẹp ơi, ở đây có loại nước nào mắc tiền nhất ấy, cậu mang ra cho mình nhé, cảm ơn."
"Cái đắt nhất là 86 đồng một ly... Bạn chắc chứ?" Nữ sinh không biết có phải hai người họ đang giỡn không, nhưng cô thấy Trần Niệm còn định xin làm thêm ở đây... Xem ra là khá nghèo.
Trần Niệm nghèo kiết xác sững sờ, mình lại bị hỏi một câu kinh điển như vậy... Quả nhiên là đói rét nên người ta khinh, 86 đồng, uống xong chắc không dám đi vệ sinh luôn, mà Lý Thiên Mậu bao bữa này xong chắc cũng cắt đứt tình anh em.
"Cái gì mà đắt vậy?" Trần Niệm đi về phía quầy bar, muốn xem thử là gì.
Cậu nhoài người về phía trước, cầm danh sách đồ uống, nhìn từng cái: "Oa, nhiều cái đắt thật đấy."
Nữ sinh: "Vâng."
Hầu hết các món trong quán là đồ giải khát lạnh, nhưng chỉ một phần nhỏ là có giá phải chăng.
Bên tay phải Trần Niệm là một giá sách màu trắng siêu to kiểu dáng đơn giản, bên trên chất đủ các loại sách. Đầu kia của giá sách, đi vào trong cùng là một quầy bar cỡ nhỏ, buổi tối còn mời người đến hát, các dân chơi high lên là sẽ gọi đồ đắt tiền.
Với phương hướng kinh doanh của quán thì về sau sẽ còn nhận tiệc cỡ nhỏ, dù sao thì quanh đây có rất nhiều trường học.
Khu dân cư nhà Trần Niệm tuy đã có tuổi, nhưng giá nhà rất cao, quanh đây là đủ các trường danh tiếng từ nhà trẻ đến đại học, cần gì có đó, dư sức nuôi sống một quán nước.
"Cũng phải, khu đất vàng bán đồ giải khát toàn mười mấy đồng một cốc này, chủ tiệm chắc lỗ vốn lắm... À mà cậu làm việc ở đây ấy, đồ uống có được miễn phí không? Ý mình là mấy cái 86 đồng này này." Trần Niệm chỉ lên menu.
Nữ sinh ấp úng: "Chắc là cũng được... Nhưng ngại lắm, dù sao thì nó còn đắt hơn cả tiền công một ngày..."
Vệ Hồng Hiên nghĩ, chắc Trần Niệm chưa đến mức biết anh là chủ tiệm này nên mới chạy tới đây gây chú ý với anh đâu nhỉ.
Nếu đúng thì em ấy quá liều rồi.
Nên thưởng thế nào đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Niệm: Hôm nay lại là một ngày làm xì trây thành công.
Vệ: Tới nhà anh đi, mời em uống nước giải khát 86 đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.