Nghe vậy, ông chú nhìn Trần Ánh rồi nhìn chiếc thuyền đánh cá rách nát của mình.
"Cô gái, cô định trả bao nhiêu?"
Năm nay thị trường không tốt, đi biển đánh cá cũng chỉ kiếm sống vừa đủ, kiếm thêm tiền thì sao mà không làm.
"Chú ra giá đi."
Đây là lần đầu tiên Trần Ánh làm chuyện này, cô không có kinh nghiệm, rốt cuộc không biết nên cho bao nhiêu.
Cho dù nhiều hay ít cũng không quan trọng, dù sao nhà họ Trần cũng không thiếu tiền.
Chỉ có điều...
Cho ít thì mượn thuyền này, hư thì bị bắt đền nhiều cũng có thể. Còn nếu cho nhiều quá thì có khi nào bị đẩy giá lên không?
Nghe đến đây, ông chú nghiến răng, run rẩy đưa tay lên số "1".
Ông chú cũng lo lắng.
Nếu ông chú yêu cầu một mức giá cao hơn, rất có thể số tiền tăng thêm có thể tạm thời cải thiện điều kiện sống ở nhà sẽ không còn nữa.
"Một nghìn tệ." Ông chú vẫn nghiến răng nói một con số mà chú cho là tương đối lớn.
Trần Ánh vốn là nhìn ngón tay run rẩy của lão nhân muốn mười nghìn tệ, nhưng không ngờ ông lão chỉ cần một nghìn tệ.
"Đừng nghĩ rằng nó quá đắt."
Khi ông chú nhìn thấy cả Trần Ánh và Kiều Ninh đều không nói một lời, ông nghĩ rằng ông đã yêu cầu quá nhiều.
Vì vậy, ông chú nhanh chóng giải thích lý do cho hai người họ.
"Chiếc thuyền đánh cá này là phương tiện kiếm tiền duy nhất trong gia đình tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tai-sinh-toi-dan-than-vao-gioi-giai-tri/1956730/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.