Chương trước
Chương sau
"Câm miệng! Ai cho mày nói nhảm!"
Lời nói của Tống Vân Tề dường như đã động chạm đến điểm mấu chốt nào đó của Tống Hồng Đạt, làm cho ông ta bất chấp mắng cậu trước mặt Hoắc lão phu nhân.
Tống Vân Tề làm bộ như bị hoảng sợ lui về sau, tay còn đặt lên trên đùi Hoắc lão phu nhân, đè nặng Hoắc lão phu nhân. Tống Hồng Đạt đột nhiên phát hỏa ngay cả Hoắc lão phu nhân cũng không ngờ tới, bất quá lần này người phản ứng trước không phải Hoắc lão phu nhân, mà là Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhân đứng lên nắm lấy tay Tống Vân Tề, sau đó đẩy cậu ngồi trở lại vị trí cũ, hướng Tống Hồng Đạt, "Tống tiên sinh phản ứng lớn như vậy, là cảm thấy chúng tôi mạo phạm rồi sao?"
Tống Hồng Đạt lúc này mới kịp phản ứng chính mình vừa mới làm cái gì.
"Thực xin lỗi, lão phu nhân, Hoắc phu nhân, vừa nãy tôi có chút kích động, từ trước đến nay tôi luôn sủng ái đứa nhỏ Vân Tề này, nhất thời có chút..... " Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt trực tiếp hướng về phía Tống Vân Tề, ngữ khí nói chuyện cũng không quá tốt: "Chuyện của người lớn trẻ con không được xen vào, Vân Tề, đi lên lầu đi!"
Sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát, làm cho Tống Hồng Đạt ý thức được không thể để Tống Vân Tề tiếp tục ở đây.
Tống Vân Tề nhẹ nhàng nở nụ cười, không có ý tứ rời đi: "Ba ba, vừa rồi bà nói muốn con giúp đỡ, con chỉ là tùy tùy tiện tiện hỏi, sao người lại khẩn trương như vậy? Hơn nữa, con cũng đã hai mươi rồi, sao lại còn nhỏ được?"
"Mày!" Mặt Tống Hồng Đạt lạnh xuống, ánh mắt nhìn Tống Vân Tề cũng không còn hiền hòa.
Lúc này, Giang Hải Liên bên cạnh kêu Tống Vân Tề một tiếng, "Vân Tề, sao con không nghe lời như vậy, ba con cũng là vì tốt cho con."
Tống Vân Tề nhìn bà ta một cái, sau đó mở miệng hỏi lại: "Phải vậy không?"
Cậu vừa hỏi xong câu này, Giang Hải Liên cũng không biết có nên trả lời hay không.
Tống Vân Tề cũng không để cho bà ta có cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Ba ba, nếu người thật lòng muốn tốt cho con vậy chắc là người sẽ không gả con đi đâu đúng không, vừa rồi bà nói, là đã sớm gọi điện thoại báo cho người, vậy mà con cái gì cũng không biết. Hơn nữa con vừa mới nghe được, chuyện này là cùng con có quan hệ, nếu đã vậy, sao lại muốn gạt con? Mặc kệ con có nguyện ý hay không, chẳng lẽ chuyện này người không muốn để con biết?"
Không đợi Tống Hồng Đạt mở miệng, Hoắc lão phu nhân lôi kéo tay Tống Vân Tề: "Tống tiên sinh, ta thấy đứa nhỏ này nói rất đúng. Lúc gọi điện thoại cho Tống tiên sinh ta cũng đã nói qua, dù sao cũng là đại sự, có thế nào thì cũng còn cần đứa nhỏ này đồng ý mới được."
Tuy rằng, trên mặt Hoắc lão phu nhân không có biểu tình gì, nhưng lời nói mang ngữ khí không thể cự tuyệt, Tống Hồng Đạt dù cho lá gan có lớn cũng không dám đắc tội Hoắc lão phu nhân, hung hăng trừng mắt liếc Tống Vân Tề một cái, sau đó hướng Hoắc lão phu nhân cười hiền lành.
"Lão phu nhân, không phải là tôi không cho nó biết, chính là chuyện này, không liên quan tới Vân Tề, lão phu nhân không biết, tôi còn có một đứa con nữa, nó lớn hơn Vân Tề một ngày, đây mới chính là người lão phu nhân muốn tìm."
Tống Hồng Đạt nói xong, lại thúc giục Tống Vân Tề một cái, để cho cậu nhanh chóng lên lầu, ở đây không có chuyện của cậu.
Tống Vân Tề cũng nghe hiểu rồi, cậu không cự tuyệt, Tống Hồng Đạt đây là đang chuẩn bị đem Tống Vân Kha thay thế cậu giống như đời trước.
Chỉ tiếc là, cậu sao có thể để Tống Hồng Đạt đạt được ước nguyện.
"Ba, người đang nói gì vậy, rõ ràng con mới là người lớn hơn Vân Kha, như thế nào mà bây giờ lại thành Vân Kha lớn hơn con rồi? Ba, rốt cuộc các người đã gạt con việc gì vậy?" Tống Vân Tề vẻ mặt vô tội đặt câu hỏi.
Tống Vân Tề cứ trực tiếp nói ra như vậy, Tống Hồng Đạt nháy mắt đem tay giơ lên, một bộ dạng muốn đánh người, bất quá vẫn còn nhịn được, chắc là do Hoắc lão phu nhân còn đang ở đây.
"Vân Cảnh, mau đem em con lên lầu đi, sẵn tiện kêu Vân Kha xuống đây!" Tống Hồng Đạt đoán là Tống Vân Tề sẽ không tự mình đi, nên mới kêu Tống Vân Cảnh dẫn người đi.
Tống Vân Tề lập tức nắm lấy cánh tay Hoắc lão phu nhân, "Con không đi, ba, con không biết người muốn làm gì, nhưng mà người tại sao lại có thể lừa gạt người khác như vậy?
Trên mặt Tống Vân Tề có chút bất mãn, sau đó nhìn Hoắc lão phu nhân nói: "Bà ơi, ngài nghe con nói đi, ngài là muốn gia đình con giúp a, dùng sao cũng là mạng người, nếu mà xãy ra sai lầm thì sẽ không hay đâu."
Hoắc lão phu nhân nghe Tống Vân Tề nói lời này, mặt cũng lạnh xuống, nhìn Tống Hồng Đạt nói: "Tống tiên sinh, Hoắc gia ta mang theo thành ý tới, ta là muốn tìm người tên Tống Vân Tề, ngay từ đầu ta đã nói với Tống tiên sinh rồi, cho tới bây giờ cũng không phải là tìm Vân Kha kia. Tiểu Khải là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia ta, nếu tại Tống tiên sinh mà tôn tử của ta có mệnh hệ gì, Hoắc gia ta dù bị phá hủy cũng sẽ làm cho Tống tiên sinh phải trả giá! Tống tiên sinh nếu thật sự không muốn cùng Hoắc gia ta liên hôn, thì cứ cự tuyệt đi!"
@Tiểu Minh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.