12.
Đau, quanh thân ta đều đã bắt đầu đau, tay cầm k.i.ế.m tựa như bị bẻ gãy vậy.
Chung quanh dường như có người đang nói chuyện, âm thanh ép xuống rất thấp nhưng giọng nói cũng rất phẫn nộ.
"Nàng vọt vào trong điện hệt như thổ phỉ vậy, rồi nhào vào đánh hết mấy vị trưởng lão."
"..."
"Ta biết hiện tại nàng chịu kích thích không nổi, việc này chỉ là ngoài ý muốn. Gần đây nhiều người phi thăng, lời đồn đãi gì gì đó, ta không thể nào quản được."
"..."
"Rừng cây còn chưa đủ thanh tịnh hả? Hay là ngươi đích thân ra khỏi chậu để tìm đi, tìm cho nàng ấy một chỗ thanh tịnh."
"..."
"Nếu không phải do rễ của ngươi đồng sinh với ta, ta nhất định biến ngươi thành cải bẹ xanh!"
"..."
"Được rồi, ta bưng ngươi đến Trường Sinh Điện, ngươi chuẩn bị lý do thoái thác đi, xem coi tới đó phải giải thích như nào đi."
Đúng rồi, Trường Sinh Điện... vậy Tạ Khuyết đâu?
Mớ suy nghĩ rối như bòng bong đột nhiên tìm được nút thắt.
Ta mở mạnh mắt ra, vừa lúc đối diện với bóng lưng chuẩn bị rời đi của Thanh Hòa.
Bất chấp cả người đang vô cùng đau, ta kéo ống tay áo của hắn.
Hắn kêu lên một tiếng, cả người run lên, trực tiếp ném cái thứ gì đó trong tay bay ra ngoài.
Thứ kia phát ra tiếng "ầm" một tiếng, bị bể trên mặt đất, ta cũng không để ý tới nó.
"Tạ Khuyết đâu?"
Hắn nhìn ta giống như quái vật vậy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-sat-phu-chung-dao/2858962/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.