12.
Đau, quanh thân ta đều đã bắt đầu đau, tay cầm k.i.ế.m tựa như bị bẻ gãy vậy.
Chung quanh dường như có người đang nói chuyện, âm thanh ép xuống rất thấp nhưng giọng nói cũng rất phẫn nộ.
"Nàng vọt vào trong điện hệt như thổ phỉ vậy, rồi nhào vào đánh hết mấy vị trưởng lão."
"..."
"Ta biết hiện tại nàng chịu kích thích không nổi, việc này chỉ là ngoài ý muốn. Gần đây nhiều người phi thăng, lời đồn đãi gì gì đó, ta không thể nào quản được."
"..."
"Rừng cây còn chưa đủ thanh tịnh hả? Hay là ngươi đích thân ra khỏi chậu để tìm đi, tìm cho nàng ấy một chỗ thanh tịnh."
"..."
"Nếu không phải do rễ của ngươi đồng sinh với ta, ta nhất định biến ngươi thành cải bẹ xanh!"
"..."
"Được rồi, ta bưng ngươi đến Trường Sinh Điện, ngươi chuẩn bị lý do thoái thác đi, xem coi tới đó phải giải thích như nào đi."
Đúng rồi, Trường Sinh Điện... vậy Tạ Khuyết đâu?
Mớ suy nghĩ rối như bòng bong đột nhiên tìm được nút thắt.
Ta mở mạnh mắt ra, vừa lúc đối diện với bóng lưng chuẩn bị rời đi của Thanh Hòa.
Bất chấp cả người đang vô cùng đau, ta kéo ống tay áo của hắn.
Hắn kêu lên một tiếng, cả người run lên, trực tiếp ném cái thứ gì đó trong tay bay ra ngoài.
Thứ kia phát ra tiếng "ầm" một tiếng, bị bể trên mặt đất, ta cũng không để ý tới nó.
"Tạ Khuyết đâu?"
Hắn nhìn ta giống như quái vật vậy: "Sao ngươi thức dậy rồi?"
Đầu óc ta lại dần mơ hồ, ta cắn nát đầu lưỡi để chống lại cảm giác buồn ngủ kia, lặp lại: "Đế Quân của các ngươi đâu?"
“… Con mẹ nó, ngươi phun m.á.u lên trên quần áo ta rồi!!! Mẹ ơi, cứu ta, ta thấy m.á.u là choáng!!"
Tóc của Thanh Hòa đã dựng thẳng hết lên, hắn bước đi vô cùng vặn vẹo, đi tới nhặt chậu cây trên mặt đất lên, nhét vào trong tay ta.
Ta lập tức ném đi, tiếp tục chất vấn: "Đừng có lấy lệ với ta! Ta hỏi là… Đế Quân của các ngươi đâu?"
"..."
Vẻ mặt Thanh Hòa kiểu nhân sinh không còn gì luyến tiếc, hắn chỉ chỉ chậu cây vừa bị ta ném đi.
"Ngươi mà ném nó thêm lần nữa thì nó thật sự bị ném đến chết đó."
Như là sợ ta không tin, hắn cường điệu lại một lần.
"Nó thật sự là Ngọc Trạch."
Ta nhìn cây tiên thảo kia, lại nhìn Thanh Hòa, ta thực sự hoài nghi trạng thái tinh thần của hắn.
"Ta không tin, trừ phi ngươi chứng minh cho ta xem."
Thanh Hoa trừng to mắt, phẫn nộ mà chỉ vào chậu cây kia.
"Không tin à, vậy ngươi để nó tự chứng minh đi, làm khó ta làm gì?"
Sau đó hắn nói với chậu cây kia: "Ngươi nhìn xem bây giờ nàng ta không phân rõ phải trái tới cỡ nào! Ngươi thật sự mặc kệ sao!!!"
Cây Chu Tiên Thảo kia tự rút gốc rễ của mình ở trong đất ra, nó lảo đảo leo lên một nhánh cây đào, ý đồ làm ra dáng vẻ khi Tạ Khuyết nằm trên tàng cây, rốt cuộc ta cũng tin rồi.
"Thật ngại quá!" Ta chạy qua đó cầm nó xuống, vô cùng cẩn thận mà cắm vào chậu, vẻ mặt xin lỗi: "Sao người lại biến thành như vậy, cũng không chịu lên tiếng gọi ta."
"Ta quên ngươi không nói được, người không sao, à không, cây không sao là tốt rồi."
Nó cuộn tròn phiến lá quấn ngón tay của ta lại, biểu lộ sự tin tưởng một trăm phần trăm.
Hắn biến thành dáng vẻ này, ta nghĩ là liên quan đến việc ta m.o.i tim hắn.
Trong lòng ta đau xót, vội vàng quay đầu hỏi Thanh Hòa: "Nó... Còn có thể khôi phục không?"
Dường như Thanh Hòa vẫn còn đang tức giận, hắn trợn mắt, khó chịu mà nói: "A, ngươi còn nhớ có một người bị ngươi làm dơ áo ở đây hả? Làm khó cho ngươi rồi!"
Cứu mạng, người này lòng dạ hẹp hòi quá.
Ta: "Lỗi của ta, ngươi muốn bao nhiêu bộ ta đền cho ngươi bấy nhiêu."
Thanh Hòa hừ một tiếng, miễn cưỡng hài lòng.
"Ngươi không cần quá lo lắng, nhìn nó có vẻ thiếu sức sống nhưng hai ngày trước lửa của mệnh đăng đã cháy tận mấy chục mét, tới nỗi thiêu đốt luôn cả Trường Canh Điện của ra, ta còn phải đi giám sát sửa chữa nữa."
A..., Trường Canh Điện, nghĩ đến chuyện hóng được ở Tàng Thư Các, ánh mắt ta len lén nhìn tóc của hắn.
Hừm... Nhìn cũng thiệt lắm, không giống giả.
"Nhưng mà..." Đột nhiên hắn chuyển hướng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: "Tình huống của cái cây này khá đặc biệt, bây giờ rễ của nó đồng sinh với ta, ta có thể trao đổi với nó một ít, các trưởng lão cũng không hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào."
Ta thả lỏng thần kinh đang căng thẳng: "Tình huống hiện tại là sao? Có phải... có liên quan đến việc m.o.i tim không?"
"Nó là cây, làm gì có tim?" Vẻ mặt Thanh Hòa khó hiểu, nhức đầu nói: "Uhm, chắc bây giờ tim của nó đang mọc ra."
Sao lại gọi nó là cây?
Vậy ta đây m.o.i ra cái gì?
Ruột già hả?
"Ài, thôi, chúng ta cũng không hiểu rõ chi tiết lắm nhưng mà ngươi sẽ hiểu nhanh thôi."
... Đúng là người lắm mồm nhất Thiên Đình.
Thấy vẻ mặt ta mơ hồ, dường như hắn có chút do dự nhưng cuối cùng cũng nói thêm: "Mấy ngày nữa, chờ tới lúc ngươi tiếp nhận chức vụ Đế Quân thì sẽ rõ thôi mà."
Ta:????
Ta không hiểu nhưng ta bị chấn động. Thì ra tên tân Đế Quân chết tiệt đó là ta.
Nhưng chẳng mấy chốc, ta đã không rảnh bận tâm những chuyện lung ta lung tung này nữa rồi.
Sau khi Thanh Hòa vừa rời khỏi được ba giây.
Ta mới ý thức được một chuyện, cái tư thế mới vừa rồi, rõ ràng đó là tư thế Tạ Khuyết thường làm ở nhân gian.
Ta lập lức quay đầu nhìn về phía chậu tiên thảo kia.
Dường như nó cũng cảm nhận được, phiến lá run nhè nhẹ để đáp lại ta.
"Cho nên ngươi không bị mất trí nhớ?"
Nó quơ trái quơ phải, giống như đang phủ nhận.
"Cho nên ngươi mất trí nhớ thiệt hả?"
Nó tả quơ trái quơ phải, vẫn giống như đang phủ nhận.
… Được rồi, sao cũng được, hôm đó ai yêu ai, ai đâm ai cũng được.
Hủy diệt hết đi, nhanh chóng lên, quá là mệt...
...
Sau khi biết được cây tiên thảo kia là Tạ Khuyết, tới khi màn đêm buông xuống ta cũng chưa dám đi ngủ.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một cây tiên thảo nho nhỏ, không có năng lực phản kháng.
Hí, nghĩ như vậy, tinh thần ta lại phấn chấn lên rồi.
Thật ra sau khi phi thăng, cũng không nhất định phải đi ngủ. Phía bên Trường Sinh Điện đang lộc cộc thi công, Thanh Hòa cũng có đi ngủ đâu.
Nhưng mà gần đây ta thật sự rất thích đi ngủ, bình thường ta buồn ngủ đến mức ngồi ở trong đình hay dựa vào lan can là có thể ngủ.
Huống chi hiện giờ ta biết Tạ Khuyết không có việc gì, ta cũng hoàn toàn yên lòng, thật là buồn ngủ tới mức chịu không nổi.
Ta lau mặt một cái để nâng cao tinh thần.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, hay ta qua chỗ bên kia phụ Thanh Hòa bưng gạch, dù sao thì cũng không thể vừa bê gạch vừa ngủ gục được đâu nhỉ?
Ngay tại lúc ta cực lực suy nghĩ xem có khả năng đó không thì Thanh Hòa đến đây.
Lúc ấy ta lập tức đứng lên, lảo đảo mà nói: "Quản đốc, đi thôi, ta và ngươi đi bưng gạch."
Thanh Hòa trừng mắt nhìn Tạ Khuyết một cái: "Ta đã nói mà, làm sao hắn có thể chủ động tìm ta được, thì ra là ngươi bị điên rồi."
"Nhìn dáng vẻ uể oải của ngươi kìa. Được rồi, ngủ đi, nó bảo ta chuyển lời cho ngươi."
"Nó nói ngươi không cần lo lắng gì cả, nó đã trả lại linh phách* cho ngươi, ngươi sẽ không bị kích thích một cách khó hiểu như trước... Hửm? Từ từ, cái gì mà linh phách, cái gì mà kích thích khó hiểu, nói rõ chút đi?"
*giống như linh hồn, mỗi một người tu luyện đều sẽ có linh phách. (Theo mình tìm hiểu là vậy, bạn nào biết rõ hơn về định nghĩa của từ này trong bối cảnh truyện tu tiên thì góp ý cho mình nha)
Ta nghe không hiểu ý của lời này nhưng dường như có thứ gì đó phá tan cảm giác bị vây hãm trong linh đài của ta, giải trừ tất cả phòng bị của ta.
Khiến ta ngủ trong nháy mắt.
"Này, ngươi đợi lát nữa rồi ngủ, ngươi giải thích cho ta cái kích thích gì gì đó trước đi, nói chuyện mà nói một nửa là bị sét đ.á.n.h đó…"