Nghe thấy sự ghét bỏ trong lời nói của Xích Viêm, Bạch Lạc yên lặng nhắm lại hai mắt của mình, chỉ cảm thấy ngực một trận buồn đau.
Y có chút run rẩy nói: "Vương gia minh giám, thuộc hạ chưa bao giờ có vọng tưởng xa vời như vậy."
Nhìn người trước mặt sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Xích Viêm có chút bực bội. Hắn đi đến bên giường nệm ngồi xuống.
"Lại đây hầu hạ ta. Trước ngày đại hôn ta cần phải điều dưỡng thân thể đến trạng thái tốt nhất."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Bạch Lạc quỳ trên mặt đất, từng chút từng chút một dịch tới chỗ Xích Viêm.
Những năm gần đây, bọn họ luôn là không ngừng làm chuyện thân mật nhất ở trên giường.
Giống như là một đôi bạn lữ ân ái.
Nhưng mà, hiện thực tàn khốc khiến người ta căm phẫn.
Bạch Lạc thật cẩn thận cởi bỏ dây lưng của Xích Viêm, đôi tay vì thân thể suy yếu mà trở nên có chút run rẩy.
Xích Viêm duỗi tay nâng cằm y lên, nhìn gương mặt y tái nhợt, chậm rãi nói:
"Sao nào? Không muốn?"
"Sao có thể..."
Bạch Lạc nhìn Xích Viêm cười cười, chậm rãi cởi bỏ dây lưng của Xích Viêm, lại cởi áo hắn.
Xích Viêm khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.
Hắn đột nhiên đem quần áo Bạch Lạc xé rách, sau đó quỳ ý ném qua một bên.
"Ngươi hiện tai sao tay chân lại chậm như vậy? Đây lại là chiêu trò ngươi nghĩ ra để câu dẫn ta sao? Làm bộ làm tịch."
Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714096/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.