Bạch Lạc cả người chật vật bất kham quỳ trên mặt đất, một đôi mắt xinh đẹp đã trở nên phiếm hồng.
Trong mắt y tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ, ngay cả ngón tay đều đang run rẩy.
Y không có ghét bỏ nước mì rơi trên mặt đất, mà dùng tay nắm lấy những sợi mì.
Giống như liều mạng muốn nắm lấy đồ vật gì đó.
Nhưng mà những sợi mì này đã vô cùng dơ bẩn rồi, bên trên sớm đã lẫn đầy bùn đất.
Cho dù được y nắm chắc trong lòng bàn tay, cũng đã không thể ăn được nữa rồi...
Bạch lạc ngẩn người nhìn những sợi mì được y nắm trong tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cả người y đều chìm đắm trong cảm xúc thống khổ cực độ.
Cả cuộc đời này cũng chưa từng được ăn một bát mì trường thọ.
Không dễ dàng gì mới có được một bát, lại bị Xích Viêm dễ dàng đánh đổ như vậy.
Có những thứ đối với Xích Viêm mà nói, căn bản không đáng nhắc đến, keo kiệt đến mức e là hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Nhưng mà đối với Bạch Lạc, lại quý như trân bảo.
Bạch Lạc cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn.
Thực ra bản thân y cũng như vậy, giống như bát mì kia.
Dễ dàng có thể bị đánh đổ, sau đó tùy ý giẫm đạp...
Mạng của y đối với Xích Viêm, tất nhiên cũng không phải là thứ quan trọng gì.
E là cho dù hiện tại chết ở trước mặt Xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714073/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.