Xích Viêm đột nhiên ấn Bạch Lạc lên giường.
Từ vừa nãy lúc đem Bạch Lạc từ nhà Nhiếp Hoài Vũ trở về, cho tới bây giờ, trong lòng hắn đều áp chế lửa giận khó có thể tả.
Nếu như không phải nể tình Bạch Lạc nhìn qua vô cùng hư nhược, hắn thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì?
Nhưng mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến tên gia hỏa Nhiếp Hoài Vũ kia còn chạy tới trước mặt hắn khoa tay múa chân, Xích Viêm liền vô pháp khống chế sự tức giận của mình.
Gia hỏa này mới tiếp xúc với Bạch Lạc được mấy ngày?
Hắn hiểu Bạch Lạc bằng mình sao?
Bất quá là thủ đoạn câu dẫn hắn của Bạch Lạc mà thôi, tên ngu ngốc kia cũng không nhìn ra.
Còn cho rằng Bạch Lạc thật sự sợ tối sao?
Xích Viêm dị thường châm chọc nhìn Bạch Lạc, nghiến răng nói với y:
"Ta thật sự không ngờ, thủ đoạn ngươi câu dẫn người khác còn thật sự chỉ có như vậy. Nhiếp Hoài Vũ kia bị ngươi làm mê mẩn thần hồn điên đảo, thế mà chạy tới trước mặt ta nói ngươi sợ tối.
Hắn coi ta là tên ngốc sao? Bạch Lạc ngươi có sợ tối không, ta lẽ nào không biết?"
Xích Viêm vừa nói vừa xé rách y sam Bạch Lạc.
Hắn và Bạch Lạc đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần...
5 năm này, hắn và y đêm đêm đồng sàng cộng chẩm.
Đây sớm đã trở thành thói quen của Xích Viêm...
Thậm chí thói quen này sớm đã vào lúc hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714026/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.