Lúc Xích Viêm kết thúc, Bạch Lạc đã bất tỉnh trên giường.
Y nhắm nghiền mắt nằm ở đó, cả người suy yếu vô cùng...
Y phục trên người toàn bộ đều bị xé toạc, lộ ra cơ thể gầy yếu mỏng manh của y.
Da Bạch Lạc rất trắng, vì vậy chỉ cần có một chút xíu dấu vết ở trên, cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lúc này, trên người y khắp nơi đều là dấu vết bị chà đạp, căn bản có thể nói là một mảnh xanh tím.
Vốn dĩ trên người y đã có một vài dấu hôn, nhưng mà bây giờ những dấu hôn kia đều đã bị những dấu vết Xích Viêm để lại bao trùm hết.
Xích Viêm không cho phép trên người Bạch Lạc lưu lại ấn ký của kẻ khác, vì vậy lúc làm vô cùng điên cuồng, căn bản không quan tâm Bạch Lạc rốt cuộc có chịu được hay không.
Hắn chỉ biết người này là của hắn.
Bất kỳ ai cũng không có tư cách chạm vào.
Nhiếp Hoài Vũ cũng được, người khác cũng vậy, dù sao thì ai cũng không được!
Xích Viêm nghiến răng nhìn Bạch Lạc, cho tới bây giờ mắt vẫn còn một mảnh đỏ sậm.
Tối hôm nay, hắn không biết mình đã muốn Bạch Lạc bao nhiêu lần...
Nhưng mà hắn lại làm thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Cũng không biết tại sao, người đã từng ngay cả chạm vào đều cảm thấy ghê tởm này, bây giờ lại khiến hắn mê mẩn tới vậy.
Giống như là người này trời sinh chính là vì hắn mà tồn tại vậy...
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714020/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.