Ứng Chúc lại nhìn về phía thanh đao trong tay thiếu niên, rốt cục ý thức được có khả năng thiếu niên này không phải muốn cứu hắn, mà là muốn hầm hắn ăn.
Nghĩ đến đây, Ứng Chúc cũng không tức giận, có lẽ là do sống vạn vạn năm, chưa từng có ai mạo phạm mình như thế.
Hơn nữa sau khi thiếu niên bị doạ sợ, biểu tình ngơ ngác sững sờ, không hiểu sao có chút ngây thơ.
Không biết vì sao hắn lại cười ra tiếng, đó là một nụ cười ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.
Phượng Lịch lại vì nụ cười này mà hoàn hồn, lúc này mới biết thanh niên trước mắt này có thể không phải rắn nước, chỉ là một Thần tộc đang độ kiếp mà thôi.
Y chưa từng thấy hắn bao giờ, nhớ tới lúc nãy nhìn thấy đại kiếp nạn không thua gì lôi kiếp diệt thế, ngẫm lại là biết tu vi người này nhất định cao hơn mình, nói không chừng bối phận cũng cao hơn mình cũng nên.
Một lúc sau, bốn phía không tiếng động.
Ứng Chúc thờ ơ nói: "Không hầm được?"
Phượng Lịch: "......"
Ứng Chúc biết rõ còn cố hỏi: "Cái nồi này của ngươi......"
Phượng Lịch trợn mắt nói dối: "Lò luyện đan, đây là lò luyện đan."
Ứng Chúc cất giấu ý cười, gật đầu: "Thì ra Tiểu Thần Quân luyện đan ở chỗ này."
Tầm mắt của hắn lại rơi xuống hành gừng tỏi đã cắt sẵn bên cạnh.
Phượng Lịch nhìn, kiên trì nói: "Thảo dược, đây là thảo dược."
Ứng Chúc: "Thì ra là thế."
"Vậy nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/3613797/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.