Phượng Tuyên không biết mình chọc đến Thích Trác Ngọc ở đâu, thế cho nên kế tiếp hai người không nói một câu nào nữa.
Y không để ý, dù sao tính cách Thích Trác Ngọc vốn hỉ nộ vô thường, sâu không lường được. Nói chuyện trước mặt hắn, càng nói nhiều càng sai. Thậm chí không cẩn thận đắc tội hắn một câu, sẽ bị Thích Trác Ngọc ghim mười năm tám năm, sau đó trả thù trở về.
Có thù tất báo đến cực hạn.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc tâm mỏng như tóc, đối với nhân tình thế thái quan sát từng li từng tí một. Nếu như bị hắn phát hiện đạo lữ nhà mình sớm đã bị người ta thay lõi, chỉ sợ chưa đến một năm sau đã giết thê chứng đạo, bây giờ có thể một kiếm tiễn mình về Tây thiên luôn.
Tất nhiên, càng xa hắn thì càng tốt.
Hơn nữa, trúng tình độc là Thích Trác Ngọc.
Chỉ cần mình không chủ động hiến thân, bề ngoài hắn còn đang duy trì giai đoạn thiết lập nhân vật của chính đạo, sẽ không ép buộc y.
Nghĩ tới đây, cảm giác nguy cơ cuối cùng trong lòng Phượng Tuyên giải trừ.
Sau khi hơ khô quần áo, y thuận thế dùng hoả chiết tử trong tay châm một đống lửa trại trước mắt. Lăn qua lăn lại vậy mà đã đến chạng vạng, mặt trời lặn về tây, ban ngày bên suối vốn ấm áp nay trở nên lạnh lẽo ẩm thấp.
Sau khi có lửa trại, Phượng Tuyên rốt cục không cảm thấy lạnh nữa, cảm giác mình lại sống lại, cả người ấm áp.
Hoàn cảnh thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555139/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.