Phượng Tuyên giơ tay lên chờ nửa ngày cũng không đợi được Thích Trác Ngọc cõng y.
Nhất thời cho rằng sự im lặng của hắn là cự tuyệt.
Y tự kiểm tra bản thân, thấy mình không có gì sai.
Đương nhiên y lớn như vậy rồi trong nội tâm chưa bao giờ cảm thấy mình sai
Vốn y có ý tốt tới quan tâm hắn mà.
Cũng đâu phải y muốn phát triển thành loại tình cảnh một đường rong ruổi đi tới gây phiền toái cho người ta.
Chẳng qua là từ sự đơn phương nỗ lực của Phượng Tuyên biến thành hai người hợp tác cùng có lợi, hắn có cái gì phải tức giận.
Nhưng trực giác nói cho y biết, tâm tình của Thích Trác Ngọc hiện tại rất không tốt.
Ngay khi Phượng Tuyên do dự có nên buông tay tự mình bò trở về hay không.
Thích Trác Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng, chống một gối xuống đất và ngồi xổm xuống.
Phượng Tuyên sửng sốt.
Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói: "Nằm sấp trên lưng đi."
Nói xong, mấy giây cũng không thấy Phượng Tuyên có động tĩnh.
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu, giọng điệu có thêm phần lạnh lẽo: "Bây giờ lại cảm thấy không đành lòng à? ”
Vết thương trên đôi vai rộng của hắn rất dữ tợn, máu chảy ròng ròng.
Phượng Tuyên không thể không biết xấu hổ nói, y cảm thấy mình nằm sấp như vậy sẽ làm bẩn quần áo mới mua.
Dù sao y cũng không muốn chết ngang ở vùng rừng núi hoang vắng.
Thích Trác Ngọc nhiệt tình thật sự làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.