Hả?
Thổi cái gì?
Phượng Tuyên nghe không hiểu.
Cũng giống như Thích Trác Ngọc không hiểu được mạch não của y, Phượng Tuyên cũng không hiểu được hành vi hoang mang của đại ma đầu.
Sự hoang mang của Thích Trác Ngọc cũng chỉ tồn tại trong giây lát.
Không đợi Phượng Tuyên kịp phản ứng, hắn đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Phượng Tuyên phát hiện từ lần trước y nói đại ma đầu hung dữ. Hình như ở trước mặt mình hắn bắt đầu bày ra cái vẻ xấu xa, không thèm giả vờ làm trăng thanh gió mát nữa. Như vậy có được không, tốt xấu gì trước kia mình còn khen hắn chuyên nghiệp.
Phượng Tuyên thấy Thích Trác Ngọc mặc xong áo khoác, nghĩ thầm lúc này cũng không có chuyện của mình.
Cho rằng hắn muốn đi, kết quả Thích Trác Ngọc mặc xong áo ngoài thì ngồi ở sập không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Phượng Tuyên với vẻ mặt cổ quái.
Một lúc lâu sau mới mở miệng: " Ngươi muốn gì?"
Trong lòng Phượng Tuyên đang đếm số chờ Thích Trác Ngọc rời đi, chợt nghe được những lời này, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi: "Cái gì? ”
Thích Trác Ngọc lặp đi lặp lại: "Ta hỏi ngươi muốn gì. ”
Trong nhận thức của Thích Trác Ngọc từ nhỏ đến lớn nói cho hắn biết, trên thế gian này sẽ không có chuyện tốt gì mà không có lý do.
Hoàng đế bá phụ bỏ ra vô số vàng bạc tài bảo kiến tạo phủ đệ khổng lồ này cho hắn chỉ để có được bí quyết trường sinh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555125/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.