Thích Trác Ngọc không cho y cơ hội ngủ lại.
Hắn vươn tay véo má thịt trên mặt Phượng Tuyên, "Tỉnh rồi thì dậy cho ta."
Không dậy nổi.
Vừa mới thấy bí mật đáng sợ như vậy ở trong mộng cạnh, dậy sẽ đi đời nhà ma nên y dùng đại pháp giả chết.
Phượng Tuyên nhắm chặt hai mắt lại, dáng vẻ như còn bị nhốt trong mộng.
"Giả chết nữa ta giết ngươi bây giờ." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhỏ giọng nói bên tai y.
Phượng Tuyên lập tức mở mắt ra ngồi dậy, trông như vừa mới ngủ dậy: "Sư huynh, ta tỉnh rồi. Hóa ra chúng ta đã ra ngoài rồi ư? ”
Thích Trác Ngọc dùng một loại biểu tình rất kỳ quái nhìn y.
Phượng Tuyên không để ý đến biểu tình của hắn. Tựa như nỗi bi hoan của con người và thần không giống nhau, bệnh thần kinh thì làm sao mà hiểu cho nổi.
Phượng Tuyên phát hiện, lúc y mới bước vào mộng cảnh, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, bây giờ đã sáng rồi.
Mà y cũng không ngã quỵ ở trong hành lang cung điện như những người khác, lúc này đang ngồi trên một chiếc giường Tử Đàn La Hán vô cùng xa hoa. Y mê man nhìn xung quanh, nơi này hình như cũng không phải Đoan vương phủ.
Thích Trác Ngọc ngồi ở đầu giường, cười như không cười nhìn y: "Ngươi rất tò mò đây là đâu đúng không?"
Thành thật mà nói, không tò mò.
Dù sao cái giường này y nằm rất thoải mái, còn lại ngủ ở đâu y cũng chả quan tâm.
Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555098/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.