Bình thường trong lòng Phượng Tuyên nghĩ cái gì đều sẽ viết hết lên mặt. Cho nên tâm tình của y rất dễ đoán, nhìn bề ngoài có thể biết y không vui lắm.
Thích Trác Ngọc đứng bên cạnh vén tóc y lên hỏi: "Ngươi không vui."
Sử dụng một câu tuyên bố.
Đại ca, ngươi nghe xem ngươi nói gì kìa. Ngươi nhốt nhiều hậu duệ Thần tộc như vậy ở trong bí cảnh Thái Sơ, ta vui thế nào cho nổi.
Hơn nữa còn là lấy nguyên thần tục hồn cho y, muốn chết hả, đây là cái thiệt lập nhân vật phản diện hủy thiên diệt địa gì?
Y chỉ muốn làm thái tử của thần tộc trái tim hướng muôn dân trăm họ làm người tốt việc tốt, không giết người phóng hỏa được không?
Phượng Tuyên chỉ có thể dùng sáu dấu chấm để biểu thị tâm tình của mình. Y im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:" Ngươi cảm thấy ta có thể vui sao?"
Thích Trác Ngọc nói: "Không sao, ta biết ngươi là thần tộc, sẽ không tùy ý tàn sát đồng loại."
Hắn dừng một chút, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, cảm giác rất thần kinh: "Bản tôn động thủ là được."
......
......
Ta cảm ơn ngươi, ngay cả con đường lui cũng nghĩ hộ ta luôn rồi.
Hóa ra ngươi nghĩ ta không vui vì ta không thích giết người sao?
Phượng Tuyên cười ngất, thật sự là không thể giao tiếp với bệnh thần kinh mà.
Thích Trác Ngọc nói xong thì như muốn bắt tay vào việc luôn, Phượng Tuyên biết hắn thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555011/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.