Thích Trác Ngọc cứ thế nhìn chằm chằm y rất lâu.
Phượng Tuyên biết con người đại ma đầu có một thói quen chính là thích nhìn chằm chằm người khác, phảng phất có thể dùng ánh mắt của mình nhìn thấu hết thảy nội tâm của một người. Y nghi ngờ đây là kỹ năng trước khi vào phần đọc tâm thuật của hắn.
Chỉ là lúc này đây, trong ánh mắt Thích Trác Ngọc nhìn về phía y mang theo vài phần cảm giác xâm lược khó có thể khiến người ta bỏ qua.
Cứ như vậy nhìn một hồi, Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi muốn biết không? ”
Đây chẳng phải câu hỏi nhảm sao? Nếu y không muốn biết thì y hỏi làm gì?!
Nội tâm Phượng Tuyên oán thầm hai câu.
Người Thích Trác Ngọc hơi ngửa ra sau tựa vào bờ vực kết giới: "Không có. ”
Hóa ra là không.
Phượng Tuyên bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
"Sao ngươi lại thở dài?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhìn qua.
Phượng Tuyên:? Ai thở dài, ngươi có biết nói chuyện không đấy.
"Cảm thấy rất đáng tiếc à?" Thích Trác Ngọc hỏi y, suy nghĩ một hồi lại tiếp tục: "Thật ra bây giờ tu, cũng còn kịp. ”
“...... Ai cảm thấy đáng tiếc!" Phượng Tuyên nghiến răng nghiến lợi trả lời một câu: "Hơn nữa vừa rồi không phải ta thở dài, đó là thở phào nhẹ nhõm. ”
Thích Trác Ngọc vẻ mặt hoàn toàn không nghe vào.
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên thật sự cạn lời với loại đàn ông vừa kiêu ngạo vừa tự kỷ lại thích tự nói chuyện này.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2555005/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.