Phượng Tuyên không biết mình ngủ bao lâu, có lẽ là một khắc hoặc là một thế kỷ dài.
Mới đầu y nhận ra nguyên nhân mình mất đi Thích Trác Ngọc, là vì y không nên phát hiện ra Thích Trác Ngọc không có nguyên thần, vì vậy y lại tiến vào ảo cảnh lần nữa, quên tất cả mọi thứ, một lần nữa gặp Thích Trác Ngọc trong thảm họa của biển Hỗn Độn.
Lần này y thông minh hơn, trong ảo cảnh y không hỏi gì, cũng không nói gì hết.
Phượng Tuyên cảm giác ý thức của mình như biến thành hai, một người đắm chìm trong ảo cảnh giả dối bên trong, như là đang kiểm soát bản thân, xem xét từng lời nói và hành động của mình. Sợ mình nói câu nào không đúng, làm cho trận ảo mộng này lại tan vỡ.
Hai người trở lại trúc gian tiểu trúc, giống như một cặp vợ chồng trần gian bình thường không thể bình thường hơn, ăn mừng năm mới, làm sủi cảo, cắt giấy. Họ đi lễ bái linh cữu của Diên La, sau đó đi xem mặt trời mọc ở biển Hỗn Độn.
Phượng Tuyên không hỏi hắn vì sao biển Hỗn Độn có thể nhìn thấy mặt trời mọc, cho nên y và Thích Trác Ngọc chỉ đơn giản tắm nắng. Như vậy rất tốt, không có vấn đề gì.
Phượng Tuyên nhìn thấy mình trong ảo cảnh, lấy ra một tấm canh thiếp trăm năm hợp tịch bám đầy bụi trong tiểu hà bao.
Tất cả mọi thứ phát triển như y nghĩ. Buổi tối bọn họ xuống thôn dưới chân núi mua hai bộ hôn phục, hai cây nến đỏ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2554982/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.