Phượng Tuyên nhớ tới sự việc này sau ba ngày nhàm chán nằm trên giường dài của cung Ứng Hứa ở Ma vực.
Lúc đó, Thích Trác Ngọc đang xem tấu chương của Ma vực, có thể thấy được hắn đang rất nóng nảy. Đọc được một lát sẽ túm lấy Phượng Tuyên hung hăng xoa nắn vài cái, có đôi khi còn hôn y làm cho Phượng Tuyên cảm thấy mình giống như đảm nhận chức năng của một công cụ giải nén.
Lại một lần nữa ôm lấy Phượng Tuyên đang nhàm chán đọc thoại bản vào trong lồng ngực, lần này Thích Trác Ngọc hôn có hơi nhiều.
Có thể là do nhìn thấy tấu chương làm cho mình khó chịu, Phượng Tuyên cảm giác mình bị hắn đè lên bàn dài, hôn sâu đến mức gần như không thở được. Vạt áo được hắn thuần thục cởi ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Phượng Tuyên cảm giác cơ thể mình như đang lơ lửng trên không trung.
Thích Trác Ngọc ôm eo y, đặt cả người y lên bàn dài. Y nghe thấy đủ loại âm thanh tấu chương và cuộn giấy bị quét rơi xuống đất, mặc dù va vào tấm chăn mềm nhưng Phượng Tuyên cũng ý thức được Thích Trác Ngọc muốn làm gì.
Cũng không phải y nhăn nhó không đồng ý.
Đã là con chim đã kết hôn, đáp ứng tất cả các loại sở thích kỳ lạ của đạo lữ y vẫn vẫn rất hợp tác. Chỉ là cánh cửa cung Ứng Hứa còn đang khép hờ. Cho dù biết cung điện rộng lớn này hầu như lúc nào cũng trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ nhưng Phượng Tuyên vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-bi-su-huynh-chung-dao/2554954/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.