Edit: Nananiwe
Lần thử kiếm gần đây chưởng môn đã không đánh lại tôi, kiếm pháp của tôi đột nhiên tăng mạnh khiến ông ta vỗ tay tán thưởng.
Tôi lại thờ ơ tiếp tục luyện ở Thí Luyện phong. Vẫn chưa đủ, thế này vẫn cách Hóa Thần cảnh quá xa.
Không thể không nói rằng chưởng môn hạ một nước cờ tốt, Thẩm Ngọc đúng là tử huyệt của tôi.
Thẩm Ngọc đốt đèn tới Thí Luyện phong thăm tôi, tôi nghe tiếng bước chân đã biết là em tới nhưng cố ý quay lưng lại tiếp tục luyện kiếm, đến tận khi em che mắt tôi lại, như gần như xa hôn tôi.
Trong đầu tôi chỉ có hai chữ, khó chịu.
Thẩm Ngọc nói tôi bế quan nửa tháng, em rất nhớ tôi.
Trong đầu của tôi không còn chữ nào nữa.
Ôm ngang lưng em bế về Phiêu Miểu phong.
Không ngờ đôi tay yếu ớt giống như không xương của em lại luồn vào trong áo tôi, bị tôi nhìn cảnh cáo cũng chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, động tác trên tay chẳng ngừng chút nào. Tôi nhịn đến mức nổi đầy gân xanh, siết một tấm phù chớp mắt quay lại Phiêu Miểu phong.
Em lập tức giãy ra, nghiêm túc pha trà giúp tôi.
Tôi lắc đầu buồn cười, ngậm lấy ngón tay ngọc nhỏ nhắn của em: "Chơi vui không?"
Gương mặt em hơi đỏ lên, viền mắt chớp chớp long lanh: "Người đừng như vậy..."
Tôi chậm rãi liếm tới lòng bàn tay em, một chút nước bọt chảy xuống cổ tay trắng ngần của em: "Ai đừng như vậy?"
Em quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-su-ton-khong-can-ta/3542476/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.