Edit: Nananiwe
Tôi mãi không luyện được tốt Vô Tình kiếm pháp, chưởng môn rất thất vọng về tôi.
Chưởng môn nói tôi có tư chất mà không biết dùng, thật lãng phí một thân thiên phú.
Tôi không quan tâm, cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa từng vừa lòng tôi, ông ta chỉ để ý tôi đã đột phá Hóa Thần cảnh hay chưa.
Chưởng môn đột nhiên nói: "Ta chuẩn bị thu một người làm đồ đệ."
Tôi nói: "Có liên quan gì tới ta đâu."
Ông ta nói: "Cậu nhóc tên Thẩm Ngọc."
Lòng tôi khẽ rung động, từ phần cổ tới lưng hoàn toàn cương cứng nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng rời đi giống như không nghe thấy.
Không thể để ông ta nhìn ra tôi để tâm đến Thẩm Ngọc được.
Lúc vào núi chưởng môn mang tôi theo. Chúng tôi cưỡi tiên hạc trong không trung rất lâu.
Đến khi tới nơi tôi vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi rằng nếu Thẩm Ngọc vẫn ở trong nhà gỗ thì tốt quá. Nhưng không, cậu ấy vẫn luôn lên núi tìm tôi, ngồi xổm dưới đất gọi: "Hồ ly nhỏ ơi, mau về nhà thôi."
Đến khi tôi cắn chặt răng thì chưởng môn mới mang theo tôi xuống dưới.
Chưởng môn rất có phong thái, cho dù là hai chúng tôi đứng đây nhưng quanh người ông ta vẫn tiên khí vẫn vờn, gió thổi mây trôi, kiếm khí tiêu sái lay động cả một khoảng trời. Chúng tôi từ trên không hạ xuống, kiếm trắng mũ ngọc, hoa phục thanh quý, linh lực dao động nhưng Thẩm Ngọc vẫn xuyên qua như không có gì.
Suýt nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-su-ton-khong-can-ta/3542474/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.