—— Thẩm Ngọc Thiên ——
Ta và sư tôn ở bên nhau mười năm.
Nhưng hắn quên mất ta.
Tháng trước, đêm trước khi hắn bế quan còn cùng ta triền miên, ánh mắt như chứa đựng ngàn vạn vì sao, hưng phấn mà nói với ta: "Tiểu Ngọc, rất nhanh thôi, ta sẽ có thể cứu ngươi."
Ta rũ mắt vận linh khí, cứu ta cái gì, cứu linh lực héo úa cạn kiệt này sao? Ta thở dài, hắn không buông tha hôn đến, ta không đành lòng dội cho hắn một gáo nước lạnh, không nói gì tùy ý hắn thô bạo triền miên chơi đùa môi lưỡi ta, dưới thân chuyển động kịch liệt, quá nhanh, đến mức ta hít thở không thông.
Ta đợi hắn một tháng, sau khi hắn rời khỏi Thanh Khư Lĩnh, nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên là: "Ngươi là ai?"
"Sư tôn, ta là đồ đệ của người." Ta không nói đạo lữ, lòng ta tự biết ta không xứng.
Hắn trầm mặc liếc mắt đánh giá ta, như lột sạch từng thứ trên người ta, hắn nghi ngờ nói: "Kỳ quái, kinh mạch không thông, căn cốt kém cỏi, sao ta có thể thu loại đồ đệ này."
Hắn đã quên ta.
Ta thậm chí còn chưa kịp tự hỏi đã nghe lời nói nhục nhã kia, trong đầu một mảnh mờ mịt, mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt, ngày này rốt cuộc cũng tới.
Quanh mình vang lên tiếng cung chúc, ăn mừng sư tôn trở thành người đầu tiên tiến vào Hoá Thần cảnh của Tu Tiên giới, mà ta ngay cả Kim Đan cũng không kết được, đứng bên cạnh hắn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-su-ton-khong-can-ta/2970556/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.