Chương trước
Chương sau
ng…..có chuyện rồi…..”
Trong mơ màng, thần trí như bị kẹt lại, một giọng đàn ông trầm thấp mà quen thuộc kéo cậu về tới hiện thực.
Tô Lương giãy dụa nâng tay bám lên thành bể, sau đó vô cùng gian nan ngồi dậy.
“Khụ khụ khụ, khụ…..”
Tô Lương mở mắt, vất vả lắm mới nhìn rõ người đang ngồi đối diện mình.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lục Thái Phàn cũng ngồi dậy.
Dù hiện tại cả hai người họ đã khôi phục ý thức nhưng sắc mặt Lục Thái Phàn vẫn cực kỳ ngưng trọng. Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng khóe mắt lại đỏ ngầu.
Tinh thần lực cuồng bạo tràn ngập cả phòng điều trị, tiếng còi cảnh báo vô cùng chói tai khiến Tô Lương như muốn ngất.
“Tị tiên sinh, hình như em làm hỏng chuyện rồi…..”
Tô Lương nói, sắc mặt tái xanh.
Tinh thần lực của Lục Thái Phàn hiển nhiên đã mất khống chế, trên màn hình dữ liệu, giá trị ổn định tinh thần lực của anh đã chạm đến ngưỡng cực kỳ nguy hiểm.
“Không phải do em.”
Lục Thái Phàn cực kỳ lạnh lùng đáp lại.
Khi tinh thần lực mất kiểm soát, cơ thể anh rất nóng, nhưng ý thức của anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Có kẻ đã sửa lại số liệu trên các dụng cụ.” Anh nói.
Rất nhanh, Xà chủ đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Lẽ ra dụng cụ chỉ rút ra một phần tinh thần lực bị “ô nhiễm”, nhưng hiện tại, gần như toàn bộ tinh thần lực của anh đã bị khơi lên, hơn nữa dưới tác dụng kích thích của dụng cụ, tất cả các chỉ số đều cao một cách đáng sợ.
Tô Lương vốn chỉ là một Beta, hơn nữa cậu vừa mới phân hóa, giá trị tinh thần lực vẫn luôn thấp, các chỉ số của cậu chỉ vừa vặn đối phó với tinh thần lực trước đây của Lục Thái Phàn, nhưng hiện tại các chỉ số đều đã tăng cao, cậu sẽ không thể gánh vác nổi nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, có khả năng Lục Thái Phàn sẽ không sao, nhưng tinh thần lực của Tô Lương sẽ bị tiêu hao quá mức do bị Lục Thái Phàn áp đảo. Trong giai đoạn đầu mới phân hóa, nếu thường xuyên rơi vào hoàn cảnh tinh thần lực tiêu hoa quá mức, rất có thể cậu sẽ bị giảm về mức độ như trước.
Lục Thái Phàn không muốn nghĩ thêm nữa, anh không chút do dự vươn tay đến thiết bị đang gắn sau gáy.
Anh định cưỡng chế từ bỏ quy trình điều trị, dù anh biết rõ làm vậy rất có thể sẽ bị tinh thần lực phản phệ ngay tức khắc.
Và anh cũng sẽ……
“Em có thể giải quyết mà! Tị tiên sinh, đừng làm vậy!”
Lục Thái Phàn nghe thấy Tô Lương la lên.
Vì tinh thần lực bị áp bức, giọng Tô Lương có hơi run, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.
Xà chủ trước giờ chuyên quyền độc đoán, không biết vì sao vừa nghe thấy âm thanh của đối phương, anh đã lập tức dừng động tác.
“Cưỡng chế ngừng sẽ bị tinh thần lực phản phệ.”
Rõ ràng động tác của Lục Thái Phàn rất nhỏ, nhưng rất nhanh Tô Lương đã có thể đoán được ý định của anh.
“Nếu anh lại phát điên vì tinh thần lực nữa, Tiết Ngân Hoàn và quản gia có lẽ sẽ rất đau đầu đó.”
Tô Lương khó khăn nói từng câu từng chữ với anh.
Lục Thái Phàn nhìn thẳng Beta bên cạnh mình – rõ ràng sắp bị tinh thần lực cuồng bạo hút khô rồi, nhưng giờ cậu vẫn có thể nhếch miệng cười nói với mình.
Nhìn thấy nét cười kia, trong nháy mắt, Lục Thái Phàn cảm giác như thân thể mình cũng đã mất khống chế.
Tim anh đập thực nhanh.
Nhưng mặt khác, tình huống cũng thật tệ, dù sao Tô Lương cũng không nói sai, nếu thật sự mất khống chế, e rằng hiện tại không ai có thể ngăn cản anh nữa.
“Vấn đề cũng không phải rất lớn, em thực sự có thể giải quyết mà.”
Sắc mặt Tô Lương tái nhợt liếc nhìn giá trị tinh thần lực của Lục Thái Phàn càng lúc càng không ổn. Nhưng rõ ràng tình hình đã nguy cấp như vậy, thiếu niên lại vẫn rất bình tĩnh.
Trong thoáng chốc khiến người ta cảm thấy tương tự như Lục Thái Phàn.
“Lát nữa có lẽ tinh thần lực của anh sẽ hơi mất khống chế, nhưng em biết Tị tiên sinh nhất định có thể làm được, chỉ một lát thôi, em nhất định có thể giải quyết.”
Tô Lương nói.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, dù là Xà chủ vẫn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng bị hành động của Tô Lương làm cho kinh hãi đến mức trợn to mắt.
Dưới tình huống tinh thần lực mất kiểm soát, Tô Lương lại có thể bò ra khỏi bể dịch giúp cậu cản lại tinh thần lực làm mình bị thương, không chỉ vậy, cậu còn mạnh tay kéo xuống toàn bộ những thiết bị ngăn trở tinh thần lực dán trên người.
Trong nháy mắt, Tô Lương trong thế giới tinh thần cùng thiếu niên ấy trong thế giới thực đều trở nên vô cùng rõ nét, Lục Thái Phàn có thể cảm giác được tinh thần lực của mình chỉ trong nháy mắt đã lại sôi trào, giống như một con rắn đực khát vọng sinh sản vào mùa xuân, háo hức chạy tới chỗ rắn cái vừa ra khỏi hang.
Bản năng hỗn loạn chỉ một chút nữa thôi là đã dập tắt được quyền kiểm soát của Xà chủ.
Nhưng cuối cùng……
Tinh thần lực mênh mông vẫn có thể ngăn lại những động tác làm càn ấy.
Cơ thể Lục Thái Phàn run rẩy, sau một tiếng kêu trầm khàn, khóe môi anh trào ra vết m.áu đỏ tươi.
Mà sắc mặt Tô Lương lúc này cũng trắng bệch như quỷ hồn, dù quả thực Lục Thái Phàn đã miễn cưỡng khống chế được tinh thần lực, nhưng cú trùng kích vừa rồi cũng đủ khiến Tô Lương ngất đi.
Nhưng kỳ tích đã xảy ra, Tô Lương không những không ngất xỉu mà còn cố gắng lết tới bể của Lục Thái Phàn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Xà chủ, Tô Lương lăn thẳng vào bể của anh.
Chất lỏng màu trắng sữa lập tức trào ra.
Tô Lương khẽ run lên, cậu gian nan khóa ngồi bên hông Lục Thái Phàn.
Dù sắc mặt không đẹp đẽ gì vì bị tinh thần lực trùng kích, nhưng nhận ra động tác hiện tại của mình, hai má Tô Lương vẫn thoáng đỏ.
Cậu khẽ chớp mắt, buông mi, không dám đối diện với người đàn ông này.
“Thứ lỗi cho em……”
Không còn thời gian e ngại và xấu hổ nữa, Tô Lương nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cậu ổn định lại thân thể, sau đó giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói với người đàn ông cao lớn kia.
“Việc em sắp làm quả thực có điểm mạo phạm, nhưng sau đó em nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Vừa nói, thiếu niên vừa đưa tay lên quần áo của mình.
Đầu ngón tay khẽ run, dây buộc trên đồng phục đã được cởi bỏ.
Sau đó là các nút thắt.
Khóa kéo từ từ được kéo xuống, lớp vải cực kỳ co giãn tuột khỏi vai Tô Lương.
Khuôn ngực đơn bạc của thiếu niên lõa lồ.
Oánh nhuận, trắng nõn giống như bơ vậy.
Dưới tác dụng của dụng cụ, tinh thần lực của Lục Thái Phàn đã nửa thực chất hóa.
Anh hiểu rõ cả tinh thần lẫn thân thể thiếu niên giờ đang chịu áp lực rất lớn, bởi anh thậm chí có thể thấy rõ ràng trên làn da vô cùng trắng nõn và mềm mại kia, có thứ gì đó nhàn nhạt trượt xuống khiến mặt trên da không ngừng hiện ra những vệt đỏ ửng.
“Em thực sự xin lỗi.”
Vừa cởi quần áo, Tô Lương vẫn luôn vừa lẩm bẩm.
Dưới tình huống không có bất kỳ thiết bị phòng hộ nào, lại không ngừng phải đối kháng với tinh thần lực của Alpha cấp SS, cậu cũng đã sắp tới cực hạn, thậm chí ánh mắt cũng đã hơi tan rã.
Nhìn động tác của Tô Lương, Lục Thái Phàn mơ hồ đoán được cậu muốn làm gì.
Hơi thở của anh lập tức dồn dập, tim cũng đập vô cùng nhanh, anh vô thức nâng tay nhưng lại bị thiếu niên vẫn luôn cảnh giác đè lại.
“Tị tiên sinh, xin anh mà…..”
“Em thực sự không muốn mạo phạm anh, nhưng, anh hãy ngoan một chút nhé.”
Tô Lương có hơi hoảng hốt mà nói.
“Anh phải bình tĩnh, vậy thì em mới có thể làm được.”
Vừa nói chuyện, tay thiếu niên vừa run run đặt lên cổ áo Lục Thái Phàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.