Chương trước
Chương sau
Nơi giam cầm Xà chủ nằm sâu dưới lòng đất.
Sở dĩ phòng giam được thiết kế ở đây cũng không phải vì ngăn cản tin tức tố của người ngoài ảnh hưởng tới người đàn ông kia, mà là để tránh trường hợp khi anh hoàn toàn phát cuồng, tinh thần lực mang tính ăn mòn mãnh liệt của anh không lập tức giết chết toàn bộ người trong biệt viện.
Cấu trúc của toàn bộ khu vực giam giữ trông giống như một chiếc giếng sâu hình trụ có diện tích vô cùng lớn, với một bức tường kính khổng lồ chia giếng sâu thành hai nửa. Một bên là vị trí của những nhân viên trong Xà quật mặc áo khoác trắng cùng những chiến binh Độc xà mặt quân phục màu đen trong truyền thuyết, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng. Vô số thiết bị giám sát phức tạp và thiết bị giam giữ được đặt rải rác xung quanh, toàn bộ dùng để theo dõi người đàn ông ở bên kia bức tường trong suốt.
Mặt tường bên kia là một mảnh tĩnh mịch.
Một người đàn ông đang bị treo trong đó.
Mái đầu rũ xuống, tóc dài đen nhánh che đi khuôn mặt anh tuấn đến yêu mị. Người đàn ông dang hai tay ra, giống như một đồ đằng đang chịu khổ trong tôn giáo cổ đại, cả người bị một vòng tròn từ tính kẹp chặt giữa không trung.
Nửa thân trên xích lõa, nhưng từ phần eo trở xuống đều bị xích sắt nhưng mãng xà trùng điệp phong tỏa, trên sống kim loại gắn trên người đều bị nối với dây cáp điện và ống tiêm thuốc ức chế.
Mỗi tấc da thịt của người đàn ông đều trắng bệch, thân hình tuyệt đẹp, điển nhã, giống như một bức tượng cẩm thạch tạc hình các vị thần cổ đại. Nhưng nếu thực sự là tượng thần linh, vậy sẽ chẳng có vị thần nào lại mang quá nhiều miệng vết thương đáng sợ còn chưa khép lại được như anh.
So với những vết thương đó thì ngay cả vết thương do anh tự ghim mình vào khoang điều khiển để Tô Lương trốn thoát cũng không đáng kể….
“Tại sao lại như vậy?”
Tuy đã sớm dự cảm có lẽ trạng thái của Tị tiên sinh sẽ không tốt lắm, nhưng sau khi tận mắt trông thấy bộ dáng đối phương, Tô Lương vẫn cảm thấy chấn động vô cùng, cả người như chìm trong nước đá.
"Tôi không hiểu..." Tô Lương lẩm bẩm.
Tị tiên sinh không phải là một thành viên trong Xà quật sao?
Chẳng lẽ anh ấy không nên nhận sự chăm sóc tinh tế và an toàn nhất sao?
Vậy mà tại sao Tô Lương có thể tỉnh dậy trong khoang trị liệu thoải mái mềm mại, mà người đàn ông ấy lại bị đối đãi tàn khốc như dã thú bị ngoại tinh bị thợ săn bắt được như vậy?
“Chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Trí tuệ nhân tạo đã đưa Tô Lương tới đây bình tĩnh mở miệng.
“Tình huống của ngài ấy rất không ổn, nhưng trước mắt, chúng tôi không cách nào trị liệu cho ngài ấy được. Tất cả những thiết bị giam cầm mà cậu thấy trong đây đều chỉ vì đảm bảo sẽ giữ được ngài ấy ở trong trạng thái ngủ đông. Đây là phương pháp có thể bảo trì sinh tồn cơ bản cho ngài ấy, cũng là phương pháp không thể không áp dụng vì an toàn sinh mệnh của tất cả mọi người.”
“Bảo trì……trạng thái ngủ đông?”
Tô Lương nhíu mày, theo như quản gia giải thích, vậy Tị tiên sinh tựa hồ không phải nhân loại, mà là một vũ khí sinh hóa đang trong tình trạng mất kiểm soát.
“Một khi ngài ấy có được quyền hạn hoạt động, vậy thì dù dưới tình trạng mất ý thức, chúng tôi vẫn không thể chống lại những đợt tấn công của ngài ấy….”
Như để chứng minh những gì mình nói không phải giả, quản gia nhẹ nhàng nâng tay. Nhận được mệnh lệnh của trí tuệ nhân tạo, các nhân viên khác bắt đầu lục tục rời đi.
Rất nhanh, phòng giam chỉ còn lại Tô Lương và quản gia.
Sau khi sắp xếp xong, một cánh cửa kim loại từ từ bay lên trong góc phòng giam, để lộ ra một đống đồ kim loại chất thành núi bên trong.
Tô Lương tập trung nhìn, cậu kinh ngạc phát hiện núi kim loại đó hóa ra được cấu tạo bởi vô số dây cáp thép hợp kim bị đứt, vũ khí bị xoắn gãy, robot phòng thủ tự động gần như bị tháo rời thành nhiều phần, và cả khiên chắn bị hỏng v.v….
Chúng giống như những di vật mà người ta vừa dọn dẹp chiến trường sau một trận ác đấu vậy, từng mảnh vụn hư hỏng nặng nề.
Tô Lương thậm chí không thể tưởng tượng được đến tột cùng là loại vũ khí gì mới có thể tạo ra thảm trạng đó.
Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, liên hệ với lời nói lúc trước của quản gia, một suy nghĩ khủng khiếp từ từ hiện ra.
“Cái này…..”
“Trong lúc cậu hôn mê mấy ngày nay, ngài ấy đã thức tỉnh vài lần, rất cuồng bạo, còn gây nên một vài tổn hại như cậu thấy đấy.”
Quản gia nói.
Ngay sau đó, vách tường thủy tinh biến thành một màn hình nửa trong suốt, cảnh tượng bên trên là một đống đổ nát.
Nếu không có dòng chú thích ở cuối màn hình, Tô Lương sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng đống đổ nát đó lại là sân huấn luyện cậu từng tới trước đây không lâu.
“Cuối cùng, chúng tôi chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt để ổn định “ngài ấy”. Ý tôi là, khiến ngài ấy hoàn toàn chìm vào hôn mê.”
Quản gia chỉ tay về phía sau "Tị tiên sinh", ống nhỏ giọt liên tục tiêm thuốc vào cơ thể người đàn ông ấy, sợi dây cáp cũng liên tục phóng ra dòng điện sinh học ức chế thần kinh.
“Những thứ này…..sao có thể do nhân loại gây nên?”
Hô hấp Tô Lương dần trở nên gấp gáp, sắc mặt cậu trắng bệch, cố nén suy đoán không ngừng dâng lên trong lòng.
Nhưng kể từ khi cậu tỉnh dậy từ khoang điều trị, tất cả những chi tiết quan sát được đều âm thầm tiết lộ cho cậu biết sự thật hiển nhiên đó.
“Tất nhiên nhân loại bình thường không thể gây tổn hại lớn như vậy cho Xà quật, nhưng Alpha cấp SS thì có thể.”
Gương mặt silicone của quản gia vô cùng đờ đẫn.
“Thay mặt chủ nhân của tôi, Lục Thái Phàn, rất xin lỗi cậu vì tôi đã giúp ngài ấy che giấu thân phận thực sự khi qua lại với cậu. Tôi nghĩ ngài ấy đơn giản chỉ không muốn cậu bị hoảng sợ, cũng không dự tính được việc sau khi ngài ấy bước vào kỳ mẫn cảm sẽ gây nên thương tổn nghiêm trọng cho thể xác và tinh thần của cậu như vậy.”
Rõ ràng âm thanh điện tử không hề nhấp nhô, nhưng Tô Lương vẫn có thể nghe ra ý xin lỗi sâu sắc từ lời của quản gia.
Nhưng lúc này, cậu đã không cách nào tự hỏi vì sao một trí tuệ nhân tạo lại có thể biểu hiện ra vẻ nhân tính hóa như vậy, trong đầu cậu hoàn toàn chỉ còn ba chữ…..
Lục Thái Phàn.
Thân phận thực sự của Tị tiên sinh là Lục Thái Phàn.
Chủ nhân Xà quật.
Gia chủ Lục gia.
Alpha cấp SS duy nhất của Liên bang Địa cầu, chiến thần, anh hùng, ác quỷ…..
Và cả, kẻ mất trí.
".......Chủ nhân mắc chứng rối loạn tin tức tố rất nặng, khiến trạng thái tinh thần của ngài ấy cực kỳ tồi tệ. Một khi bước vào thời kỳ mẫn cảm, ngài ấy sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân."
Quản gia vẫn đang cố gắng xin lỗi và giải thích với Tô Lương.
“Chứng rối loạn tin tức tố.”
Tô Lương bất giác lặp lại.
Vì chứng rối loạn tin tức tố nên lúc trước ở trong cơ giáp, Tị tiên sinh, không, phải nói là, Lục Thái Phàn, mới có thể đột nhiên giống như thay đổi thành người khác mà làm loại chuyện đó với cậu.
Tô Lương vô thức bưng kín gáy mình.
Dấu răng người đàn ông ấy lưu lại vẫn bỏng cháy như vậy, cũng giống như tin tức tố Alpha vô cùng mãnh liệt mà anh lưu lại trong cơ thể Tô Lương.
Trong mơ hồ, cậu lại nhớ tới đời trước khi Lục Chi Chiêu đứt quãng nói với cậu.
[Đó là một căn bệnh nan y. Người bình thường không thể chịu đựng được mức độ phản phệ dữ dội đó. Chứng rối loạn tin tức tố của người đàn ông ấy quá mức nghiêm trọng, tinh thần lực càng lúc càng tăng cao. Cuối cùng, chính hắn sẽ không thể xoa dịu được tinh thần lực của mình nữa, biển tinh thần của hắn sẽ nổ tung.]
[Không còn cách nào cả.....chuyện này ai cũng biết. Cuối cùng thì Lục Thái Phàn sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ điên, chỉ hy vọng hắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó, đừng có phát điên mà không báo trước. Cấp bậc này của hắn, một khi mất kiểm soát thì chính là tai họa cho nhân loại. Chỉ hy vọng tới lúc đó Lục gia sẽ không phải trả giá quá lớn…..]
[Đau đớn chắc đương nhiên sẽ có. Nếu không hắn cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ kia, nghe nói chỉ cần hơi có chút tin tức tố của người khác kích thích, hắn sẽ hoàn toàn xong đời. Anh nghe nói trước đây cũng có vài trường hợp tương tự rồi, nhưng cao nhất cũng chỉ là Alpha cấp A, những Alpha thiết huyết đó sau khi mắc chứng rối loạn tin tức tố cũng không trụ nổi quá nửa năm, người nhà có muốn cứu, có đưa vào trung tâm chữa trị, nhưng kết quả họ đã phát nát cả mặt tường, giãy dụa vài ngày rồi chết, ai bảo thể chất Alpha cấp A rất mạnh chứ, nghe nói là vì quá mức đau đớn nên mới như vậy….]
……
Đau đớn tới mức cả người như phát cuồng, nhưng anh ấy lại đột ngột thanh tỉnh. Cho dù phải trả một cái giá đắt như vậy chỉ để thanh tỉnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn tạo cơ hội để Tô Lương chạy thoát.
Sau đó thì sao?
Anh ấy lại mất trí ư? Những vết thương khủng khiếp trên người anh ấy là do những chiến binh Độc xà khác không thể không lưu lại để chế phục anh ư? Để kìm hãm sự tồn tại mạnh mẽ và đáng sợ như vậy, đến cả các chiến binh Độc xà cũng không thể không ra tay với vị thủ lĩnh mà mình vẫn luôn tin tưởng, mà Tị tiên sinh, khi anh bị vũ khí tấn công, bị giam cầm trói buộc, liệu có phải sâu trong ý thức hỗn độn, anh ấy vẫn cảm nhận được một tia đau đớn không?
“Tị tiên sinh…..”
Vô số suy nghĩ hỗn loạn lướt qua tâm trí, lẽ ra Tô Lương phải vô cùng kinh ngạc trước thân phận thực sự của Tị tiên sinh mới phải.
Thế nhưng vào lúc này, trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh anh đã tự ghim mình vào khoang điều khiển hôm ấy.
Cậu quay đầu lại, gắt gao nhìn Xà chủ giờ phút này không hề nhúc nhích, cả người tử khí trầm trầm, chỉ cảm thấy trái tim mình như co rút lại thành một quả cầu chì vừa to vừa cứng, đè đến lồng ngực cậu đau không thở nổi.
Bất tri bất giác, cậu đã tiến sát tới vách tường thủy tinh kia.
Tuy Lục Thái Phàn đã bị cưỡng chế ngủ đông, nhưng tinh thần lực tràn đầy của anh vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên khu vực gần bức tường thủy tinh này gần như trống trơn, ai cũng sẽ cố ý vô tình tránh xa khỏi nơi này.
Nhưng Tô Lương lại đứng đó thật lâu.
Cậu thậm chí còn không tự chủ được mà nâng tay chạm lên bức tường lạnh lẽo ấy. Giống như làm vậy, cậu sẽ có thể chạm vào người đàn ông kia.
"Tại sao người này lại ở đây—"
Đột nhiên, một giọng nói lãnh đạm từ xa vọng lại.
Ngay sau đó, một thanh niên Riar mặc áo blouse trắng hùng hổ bước vào phòng giam.
“Bác sĩ Bạch Niệm.”
Quản gia chào hỏi đối phương.
“Hiện tại không phải giờ làm việc của anh, anh nhiệt tình với công việc như vậy quả thực khiến người ta phải cảm khái.”
Nó nói.
Nghe thấy đối thoại của hai người, Tô Lương mới hoảng hốt sực tỉnh.
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã thấy cổ tay mình đau xót: Bạch Niệm đã tiến lại gần, vô cùng thô lỗ kéo Tô Lương rời khỏi bức tường.
“Bác sĩ Bạch Niệm, xin hãy bình tĩnh…..”
“Mời cậu cách xa Xà chủ đại nhân ra.”
Bạch Niệm hoàn toàn không để ý đến lời của quản gia, sắc mặt anh ta xanh mét, nói với Tô Lương từng chữ một, giọng nói gần như có thể gọi là gầm nhẹ.
“Tôi…..”
“Cậu chính là tai họa ngầm vô cùng nghiêm trọng đối với Xà chủ đại nhân, hy vọng cậu có thể nhận thức được điều này.”
Lời tác giả: Đại Phàn đang hôn mê: Huhuhuhuhu ta sai rồi, ta không đáng được tha thứ, ta đã làm vậy với vợ và cậu ấy sẽ không tha thứ cho ta đâu, ta rất đau buồn, ta muốn phá hủy cả thế giới…..
Tô Lương hiện tại: Oa huhuhuhuhuh chồng mình thật đáng thương, tuy anh ấy đã biến cả sân huấn luyện thành đống đổ nát, nhưng hẳn anh ấy đã rất khó chịu rất thương tâm….. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.