Sau nhiều năm như vậy rồi, Tô Lương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận ra đối phương chỉ trong nháy mắt.
Có lẽ là bởi vì ký ức năm đó quá sâu, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì vẻ đẹp trai khó tả cùng khí chất của người đàn ông ấy quá đặc biệt. Hoặc, sau rất nhiều năm, đối phương dường như không có nhiều thay đổi. Đương nhiên, so với thanh niên trẻ trung khi ấy, khí chất trên người anh ấy giờ đây cũng lãnh đạm hơn, lạnh lùng hơn.
Giống như một thanh trường đao đã được đánh bóng kỹ lưỡng, sắc bén và đầy máu.
Giống như chỉ cần nhìn thôi, ánh mắt cũng có thể bị thương vì thanh đao ấy quá sắc bén.
Nhưng khi Tô Lương nhìn về phía anh, trong đầu cậu vẫn có thể phác họa ra hình ảnh anh trai mặt lạnh mềm lòng ẩn nhẫn dịu dàng trong hoa viên cũ nát của Lục gia ngày ấy.
Thậm chí dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng này của đối phương cũng không hề thay đổi – lần thứ hai gặp lại trong cả hai kiếp, người đàn ông ấy lại một lần nữa cứu cậu.
Tuy bị mắc trên cây không xuống được quả thực có hơi xấu hổ, nhưng chuyện phát sinh vừa rồi vẫn khiến đáy lòng Tô Lương sinh ra chút cảm giác thân cận.
“Em vẫn luôn muốn nói cảm ơn anh, thật không ngờ có thể gặp lại anh…..anh còn sống thật tốt quá, à, ý em là…..em rất vui.”
Tô Lương ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hai má hơi nóng, lời nói cũng không rõ ràng.
Tim cậu đập rất nhanh.
Lục Thái Phàn rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tro-thanh-omega-thien-menh-cua-chu-cua-tra-cong/383864/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.