Mặt Tinh Ngộ lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Lại muốn mắng Lãnh Tinh Lan rồi.
Anh bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu đừng nghe cậu ta nói lung tung, tôi không phải là người như thế."
Lâm Lạc hỏi ngược lại: "Là người như thế nào?"
"...." Khoé miệng Tinh Ngộ hơi co rút, thẹn quá hoá giận, vỗ xuống đầu Lâm Lạc "Mới nhỏ tuổi mà trong đầu toàn nghĩ cái gì không thế?"
"Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, tôi có thể có hứng thú gì với cậu?"
"Nhanh chóng về nhà đi ngủ cho tôi, ngày mai đi học cho tốt, không được lại tới nơi như này nữa."
Đầu Lâm Lạc bị vỗ đau, rụt cổ lại, khoé môi lại không nhịn được cong lên, nghiêm túc nói:
"Cái này anh sai rồi, lông cánh tôi đều mọc đủ dài rồi, không tin anh có thể xem."
Đồng tử Lâm Lạc là thiên về màu hổ phách, mang theo ý cười tinh nghịch, chiếu dưới ánh đèn thang máy, sáng lấp lánh như một chú hươu con.
Nhưng lời nói rất đáng đánh.
"Cậu cái thằng nhóc thối này..." Tinh Ngộ giơ tay muốn đánh.
Vừa vặn thang máy mở ra, Lâm Lạc nhanh chóng chạy ra ngoài, còn quay lại hướng anh cười đắc ý, khiêu khích nói:
"Tuổi tác của anh lớn thế này rồi, vẫn là nên sớm quay về nghỉ ngơi đi, miễn cho tinh lực không tốt."
Nói xong, kéo lấy mũ, ép vành nón xuống, tay đút vào túi áo phao, chạy như một làn khói ra khỏi cửa.
Luôn ở trước mặt cậu tràn đầy sự từng trải, bày ra bộ dạng trưởng bối, ai, bất quá chỉ là thằng nhóc hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/223054/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.