Chương trước
Chương sau
Lâm Lạc nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Ánh mắt cậu cùng nguyên chủ khác xa.
Nguyên chủ Lâm Nặc là đứa trẻ tính khí tốt, ôn nhu, hiếm khi tức giận với người khác.
Nhưng Lâm Lạc lại là tính cách không quen cùng người giao tiếp, đối với ai cũng là một bộ mặt thối, ánh mắt mang theo phiền muộn cùng hung ác chỉ có Lâm Lạc có.
Cái nhìn vừa liếc qua, Ngũ Tử Huy bị doạ tới mức lùi một bước.
Lâm Lạc lướt qua cậu, tính lên lầu.
"Lâm Nặc!" Ngũ Tử Huy bắt lấy cổ tay Lâm Lạc.
Lâm Lạc vừa rút tay, Ngũ Tử Huy bị kéo lảo đảo hai bước, đập vào người Lâm Lạc.
Lúc dựa gần, cậu ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt trên tóc Lâm Lạc.
Không đợi Lâm Lạc phản ứng lại, Ngũ Tử Huy liền tự mình lui ra.
"Xin, xin lỗi!" Ngũ Tử Huy cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Lâm Lạc nhíu mày, không hiểu đứa trẻ này xảy ra chuyện gì.
Nhưng cậu ta chung quy không có ý xấu với mình, sự việc đó cũng chỉ có thể nói là ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, sự thờ ơ trên mặt Lâm Lạc ít đi, ngữ khí hoà hoãn: "Thời gian không còn sớm, cậu về sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy đi học."
Nói xong liền bỏ lại Ngũ Tử Huy lên lầu.
Ngũ Tử Huy đứng ngốc ở một chỗ, nhìn bóng lưng cậu, chóp mũi tựa hồ vẫn còn quanh quẩn mùi dầu gội nhàn nhạt.
Từ sau khi cậu lỡ tay đẩy Lâm Nặc xuống hồ, thái độ của Lâm Nặc với cậu có sự chuyển biến nghiêng trời lật đất.
Lúc đầu Ngũ Tử Huy chỉ cảm thấy Lâm Nặc đang giận mình, nhưng tiếp xúc càng nhiều, Ngũ Tử Huy càng cảm thấy, Lâm Nặc hình như thay đổi rất nhiều.
Cậu của hiện tại cùng với cậu của trước đây như hai người khác nhau.
Chẳng lẽ lúc mà Lâm Nặc rơi xuống nước, bị thuỷ quái quấn thân, hiện giờ cậu chính là thuỷ quái?
Trong đầu Ngũ Tử Huy nhảy ra suy đoán loạn thất bát tao, rất nhanh liền vứt cách nghĩ không có căn cứ này sang một bên, niệm vài câu giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội rồi mới ủ rũ cúi đầu về nhà.
Hôm nay lại không thể cầu xin Lâm Nặc hoà hảo với cậu.
Lúc Lâm Lạc về nhà, biết được thuốc màu hồi chiều đã được phòng vẽ gửi về nhà.
Cậu hào hứng vào nhà, vốn định vứt cặp sách chạy đi vẽ.
Cậu phải nhanh chóng vẽ ra một bức đem đi bán, nếu không mẹ vẫn còn phải mỗi ngày kéo đôi chân tàn tật đi bán bánh crepe.
Lâm Lạc đau lòng.
Cậu càng không thể nhìn được Lâm Nguyên Long cầm tiền mồ hôi xương máu của mẹ đi đánh bạc.
Mà vài tháng sau cậu sẽ lên đại học, cần phải kiếm trước tiền học, tiền sinh hoạt, tiền mua thuốc màu, vải vẽ.
Mức vay quốc gia cho học sinh nghèo khó vay là có giới hạn, số tiền đấy căn bản không đủ để cậu học mỹ thuật.
Nhưng chỉ cần cậu có thể vẽ ra một bức, bán đi, toàn bộ những vấn này đều giải quyết dễ dàng.
Mà cậu còn có thể lắp chân giả cho mẹ, khiến cho mẹ có thể đi lại giống như người bình thường, không cần chống gậy nữa.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Lạc liền cảm thấy tiền đồ một mảnh sáng lạn, tâm tình cực kì tốt.
Sau đó vừa đẩy cửa vào, Lâm Lạc liền nhìn thấy mẹ ngồi ngây người trên sofa, biểu tình rất không thoải mái.
Lâm Lạc hồi hộp một chút, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt.
"Mẹ?" Lâm Lạc đeo balo bước qua, lo lắng nói: "Mẹ sao thế, có phải chân lại không thoải mái không?"
Nghe thấy âm thanh, mẹ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc, trong mắt đong đầy buồn bã.
"Nặc Nặc..."Phùng Quyên nắm lấy tay Lâm Lạc.
Nhìn thấy bộ dạng này của Phùng Quyên, Lâm Lạc càng hoảng, vứt cặp sách sang một bên, ngồi xổm trước mặt mẹ, ngửa mặt nhìn bà: "Sao thế mẹ? Có phải Lâm...bố con, ông ta lại làm gì rồi? Ông ta bắt nạt mẹ?"
Phùng Quyên lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ xin lỗi con."
Lâm Lạc đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm lấy vai bà, nghiêng nghiêng đầu cọ cọ lên vai Phùng Quyên:
"Mẹ làm gì có lỗi với con...Mẹ đối với con tốt nhất."
Phùng Quyên nói: "Bố con mang hết chỗ thuốc màu đi rồi."
Lâm Lạc sững sờ, thẳng eo, nghiêng đầu nhìn Phùng Quyên: "Cái gì cơ?"
Nhìn thấy phản ứng này của Lâm Lạc, Phùng Quyên càng thêm tự trách: "Mẹ biết con thích vẽ, biết những cái đó là thầy giáo nhìn thấy con có thiên phú đặc biệt tặng con để con tự học lúc rảnh rỗi. Nhưng mẹ không cản được ông ta...."
"Trước khi ăn tối, ông ta chạy về tìm tiền, mẹ không có tiền. Ông ta nhìn thấy chỗ thuốc màu đó của con, liền lấy mang đi, mẹ không cản được...."
Phùng Quyên càng nói càng buồn.
Nghe rõ những lời Phùng Quyên nói, Lâm Lạc nhất thời nổi trận lôi đình.
Nếu bây giờ Lâm Nguyên Long ở trước mặt cậu, Lâm Lạc có thể lấy dao xiên ông ta.
Nhưng nhìn bộ dạng tự trách của Phùng Quyên, cậu lại đau lòng.
Không nguyện ý để mẹ càng thêm đau lòng, Lâm Lạc chỉ có thể nhẫn nhịn lửa giận, hỏi: "Ông ta đi đâu rồi?"
Phùng Quyên trong mắt chứa lệ: "Có lẽ...lại đi đánh bạc rồi?"
Lâm Lạc tay nắm thành quyền, nhắm mắt lại, cắn chặt răng nói: "Ông ta không phải hôm qua mới lấy 1000 tệ từ chỗ mẹ, còn trộm thẻ ngân hàng của mẹ, làm sao bây giờ lại không có tiền nữa? Chỗ thuốc màu đó của con, coi như ông ta đem đi bán, lại có thể bán được bao nhiêu?"
"Tại mẹ, là mẹ vô dụng." Phùng Quyên hối hận nói "Mẹ nên giấu đi giúp con, khiến ông ta không tìm ra thì sẽ không thành như thế này."
Lâm Lạc hít sâu một hơi, bảo bản thân phải bình tĩnh.
Lâm Nguyên Long coi như đem đi bán, trong một chốc không nhất định có thể bán được, bây giờ đi qua đó tìm ông ta, nói không chừng còn kịp.
Tuy rằng nói như thế, Lâm Lạc biết hy vọng không lớn.
"Mẹ, con mượn điện thoại chút." Lâm Lạc nói.
"Con đi tìm ông ta?" Phùng Quyên đưa cái máy cục gạch cho Lâm Lạc.
Bà chỉ tốt nghiệp cấp 2, nhiều năm không học, không biết dùng điện thoại đời mới, cũng không có tiền mua.
Đối với bà mà nói, có cái cục gạch có thể gọi điện là đủ rồi.
Sau đó gọi một mạch mấy lần đều không có người nhận.
Lâm Lạc nhịn xuống tức giận tiếp tục gọi, cho tới lần thứ bảy, Lâm Nguyên Long mới nhận, đổ ập xuống là một trận mắng:
"Bà xong chưa, không có chuyện gì gọi cho tôi nhiều thế làm gì? Hại tôi vừa rồi lại thua rồi."
"...." Lâm Lạc xoa xoa mi tâm, hỏi "Ông ở đâu?"
Lâm Nguyên Long sững sờ một chút: "Lâm Nặc?"
"Là tôi" Lâm Lạc kiên nhẫn hỏi "Ông ở đâu?"
Lâm Nguyên Long nói: "Ở phố Bạch Long bên này, sao?"
Lòng Lâm Lạc chìm xuống: "Ở sòng bạc?"
Lâm Nguyên Long: "Đúng, làm sao?"
Lâm Lạc "ba" một cái cúp điện thoại, nói: "Mẹ, con đi qua đó một chuyến."
"Nặc Nặc!" Phùng Quyên kéo lấy tay Lâm Lạc "Con qua đó làm gì?"
Lâm Lạc nói: "Con đi tìm ông ta, bắt ông trả mấy cái đấy cho con, những cái đấy đắt lắm."
Phùng Quyên nhíu mày, lo lắng nói: "Thế nhưng ông ta sẽ đồng ý ư?"
Giọng Lâm Lạc phát lạnh: "Không đồng ý cùng phải đồng ý."
Bộ dạng này của Lâm Lạc với Phùng Quyên mà nói là xa lạ, bà bỗng nhiên có chút không hiểu con trai của mình.
Cũng may Lâm Lạc rất nhanh liền nhận ra thiết lập của mình nứt vỡ, thần tình hoà hoãn xuống, tay khoác lên vai Phùng Quyên, kiên nhẫn an ủi nói:
"Mẹ, mẹ đừng lo, con chỉ là cảm thấy ông ta có khả năng vẫn chưa tìm được người mua, thử xem có thể lấy trở về được hay không, con sẽ không xung động đâu, mẹ yên tâm."
Lo lắng trong mắt Phùng Quyên vẫn như cũ chưa tan, nắm lấy tay Lâm Lạc: "Vậy con đi đi, đừng động thủ, tuổi con nhỏ, đánh không lại ông ta, có lời gì thì từ từ nói."
"Vâng, con biết rồi." Lâm Lạc hơi hơi cười với Phùng Quyên.
Chào tạm biệt Phùng Quyên, Lâm Lạc cầm chìa khoá xoay người ra ngoài, tới phố Bạch Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.