*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Lạc xoa xoa bụng đứng dậy, cẩn thận từng tí một đỡ Phùng Quyên: "Mẹ, mẹ cẩn thận chút."
Đỡ Phùng Quyên ngồi xuống, Lâm Lạc nhặt gậy để sang một bên, chuẩn bị rót cho bà cốc nước.
Người phụ nữ lại kéo tay cậu, nhìn đứa trẻ giả bộ kiên cường, nước mắt rơi lã chã, không nhịn được nói: "Nặc Nặc, mẹ có lỗi với con."
Lâm Lạc cười cười: "Mẹ, mẹ không có lỗi gì với con hết. Con đi lấy cho mẹ cồn với tăm bông, xử lí vết thương của mẹ. Nếu như để lại sẹo thì sẽ không đẹp."
"Con đứa trẻ này..." Phùng Quyên nói "Mẹ đã tới tuổi này rồi, đẹp hay không đẹp để làm gì?"
"Vậy không được, mẹ con là người đẹp nhất trên đời."
Lâm Lạc cười xoay người vào phòng lấy cồn, tăm bông và băng gạc, ngồi xổm trước ghế sofa, giúp Phùng Quyên xử lí vết thương.
Dùng tăm bông lau sạch vết máu dư thừa, tiêu độc bằng cồn, cuối cùng dán băng gạc lên.
Nhìn thấy đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, Phùng Quyên vừa đau lòng vừa vui mừng, sờ sờ vết bầm nơi vành mắt Lâm Lạc.
"Tê!" Lâm Lạc đau tới mức trốn đi "Đừng, mẹ, đừng chạm, đau!"
"Đừng động đậy." Phùng Quyên nói, một tay nâng mặt Lâm Lạc, một tay xoa nhẹ viền mắt cậu "Xoa tan vết bầm đi mới nhanh khỏi hơn."
Tuy rằng đau, Lâm Lạc chỉ có thể chịu đựng.
"Còn biết đau" Phùng Quyên quở trách "Ai bảo con đi đánh nhau với ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/223044/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.