Chuyện xưa bắt đầu theo một khuôn sáo cũ rích “Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hạ Văn Thu từ khi còn nhỏ đã rất nhút nhát, sau khi ba cậu bỏ đi, cậu lại càng trở nên tự ti hơn. Tuy cậu và Lộ Bân ở cùng thôn, cũng biết nhau, nhưng rất ít khi nói chuyện.
Hạ Văn Thu vỡ tiếng khá muộn, hầu hết những đứa nhóc bằng tuổi cậu đã vỡ tiếng thì giọng cậu vẫn lanh lảnh như trẻ con.
Khi đó là đầu mùa thu năm lớp 10.
Cậu bị đám nam sinh cùng lớp chặn trong nhà vệ sinh, nói muốn cởi quần cậu ra xem cậu có phải con trai không. Tính cách gì mà như con gái vậy.
Vừa lúc Lộ Bân đi WC thấy cảnh này liền giúp cậu đuổi mấy nam sinh kia đi, còn cảnh cáo chúng không được bắt nạt bạn học. Hắn học lớp 11, lớn hơn họ một tuổi, vóc dáng lại cao, đối với các tân sinh lớp 10 cũng rất có tính uy hiếp. Đám nhóc kia nhanh chóng chạy mất, chỉ còn lại mỗi mình Hạ Văn Thu đối mặt với Lộ Bân.
Lộ Bân cười cười với cậu, còn hỏi: “Em không sao chứ?”
Đã đầu thu nhưng ve vẫn kêu râm ran trên cây quế trong sân trường, thực sự rất ồn ào. Tiết trời đầu thu vẫn còn hơi nóng, nam sinh cao ráo chỉ mặc áo ngắn tay, có lẽ vừa đi đánh cầu về, lưng áo phông trắng đồng phục còn ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Văn Thu đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi Lộ Bân, thỉnh thoảng lại nhìn ánh nắng chói chang từ hành lang chiếu vào. Mẹ cậu là một người phụ nữ dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099299/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.