Người nói không cố ý điều chỉnh âm lượng nên mọi người trong triển lãm đều nghe thấy, ai nấy đều quay lại nhìn, bao gồm cả Lâm Lạc. Sau khi quay lại, Lâm Lạc nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ.
Cậu hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
Thì ra là Ngũ Tử Huy.
Kể từ khi tốt nghiệp trung học, Lâm Lạc không gặp Ngũ Tử Huy.
Ngũ Tử Huy hại chết nguyên chủ, Lâm Lạc không cách nào bình tĩnh đối mặt với cậu ta được.
Đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, Ngũ Tử Huy tìm cậu cậu không quan tâm, nhắn tin cho cậu cậu không trả lời, hai người dần dần xa cách. Lâm Lạc thậm chí không biết đối phương học đại học ở đâu.
Ngũ Tử Huy có chút xấu hổ khi bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cậu ta vội vàng xin lỗi mọi người rồi chạy đến chỗ Lâm Lạc.
“Tôi đến xem triển lãm tranh.” Ngũ Tử Huy nói.
Bên cạnh Ngũ Tử Huy là một cô gái có mái tóc đen dài và đôi mắt đen bóng, đang tò mò nhìn Lâm Lạc.
"Ồ," Lâm Lạc trả lời thẳng thừng, "Cậu có chuyện gì không?"
“Không có chuyện gì, lâu quá không gặp cậu, hôm nay thấy nên tôi qua chào hỏi thôi.”
Cô gái bên cạnh hỏi: "Tử Huy, cậu ấy là ai?"
Ngũ Tử Huy vội vàng giới thiệu: "Hàng xóm trước đây của anh, bọn anh là bạn thân từ nhỏ, cậu ấy tên Lâm Nặc."
“Là người mà anh hay nhắc đến với em sao?” Cô gái tò mò.
"Đúng, chính là cậu ấy," Ngũ Tử Huy cười, quay đầu nhìn bức "Mẹ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099284/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.