“Sao, không phải chính anh nói vậy sao?” Lâm Lạc hỏi.
"... Đúng vậy." Tỉnh Ngộ không thể phản bác, "nhưng anh..."
“Nhưng sao?”
Tỉnh Ngộ cúi đầu im lặng.
Anh lấy điếu thuốc trong túi ra, đang định châm lửa, nhớ tới Lâm Lạc không hút thuốc nên nhét lại.
Tỉnh Ngộ mở cửa xe, quay đầu nói với Lâm Lạc: "Em cứ lên xe đi."
“Đi đâu?” Lâm Lạc hỏi.
"Đi ăn cơm trước đã."
Đối diện với ánh mắt của Tỉnh Ngộ, trái tim Lâm Lạc đột nhiên đập thình thịch, trên mặt nóng lên.
Bản năng mách bảo cậu tiếp sau đây rất có thể là thời khắc cực kỳ quan trọng.
Lâm Lạc mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ cúi đầu thắt dây an toàn.
Còn Tỉnh Ngộ đã ngồi vào ghế lái, tay trái cầm vô lăng, tay phải do dự nâng lên, vén mái tóc ngắn của Lâm Lạc lên khỏi thái dương, dùng ngón tay vuốt nhẹ vào đuôi mắt của cậu bé.
Đôi mi mảnh mai của cậu bé rung lên, nhưng cậu không tránh.
Cậu chỉ nhướng mắt, hơi ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường:
“Đi ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Ánh mắt Tỉnh Ngộ vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút: "Em muốn ăn đồ ăn của thành phố Vân Hải."
Cả hai kiếp cậu đều sống ở thành phố Vân Hải, đã quen với đồ ăn ở đó rồi, từ khi đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia cũng đã lâu không ăn, giờ thấy hơi nhớ hương vị đó.
“Được.” Tỉnh Ngộ sờ sờ lỗ tai Lâm Lạc.
Nhìn thấy vành tai thiếu niên đỏ lên, khóe môi anh khẽ cong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099269/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.