Lâm Lạc ngượng ngùng cười cười: "Không phải, không phải đâu mà."
“Sơn gì cũng có thể tùy tiện mua còn không phải sao?” Mao Tuấn hỏi.
Lâm Lạc: "Tôi cũng đâu có giấu diếm gì."
Mao Tuấn: “………..”
Hạ Văn Thu đầy mặt ghen tị: “Lúc thường cậu giản dị như vậy, ai mà biết chứ.”
Lâm Lạc tâm nói tôi cũng muốn công khai lắm, nhưng vì phải giấu mẹ tôi nên tôi buộc phải giản dị đó.
Nhưng Lâm Lạc cũng chẳng hề bạc đãi bản thân, đồ đạc ở nhà và quần áo mua cho mẹ đều là những thứ tốt nhất, cái nào cũng đáng bằng cả tháng lương của một người bình thường.
Nhưng khi sống ở trường thì chi phí ăn uống tương đối ít, với lại Lâm Lạc cũng không mê hàng hiệu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nghèo lâu quá rồi, nhìn đồng hồ mấy trăm nghìn lại thấy không cần thiết, mua đồng hồ mấy chục đồng để xem giờ chẳng phải cũng như vậy sao?
Vì vậy, nhìn cách sinh hoạt của Lâm Lạc, rất khó để nhận ra cậu là một tỷ phú.
Không khác nhiều so với Mao Tuấn.
“Không được, không được, cậu phải mời tôi đi ăn tối!” Mao Tuấn nói.
“Ai muốn ăn tối vậy?” Biệt Nhất Cách đi ăn cơm về, vừa mở cửa đã nghe thấy ba từ khóa.
“Lâm Nặc!” Hạ Văn Thu và Mao Tuấn đồng thời chỉ vào Lâm Lạc.
Biệt Nhất Cách ngạc nhiên: "Sao cậu ấy lại mời ăn tối, chân khỏi rồi sao?"
Lâm Lạc nghẹn một tiếng, vội vàng xua tay:
"Đâu có đâu có."
Mao Tuấn nói: "Anh không biết sao, Nặc Nặc hóa ra là một đại gia ngầm! Chính cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099256/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.