Phùng Quyên không hiểu tại sao bọn họ lại thay đổi thái độ, trong lòng nghi hoặc nhưng đối với bà mà nói, quan trọng nhất không phải là thái độ của nhân viên cửa hàng mà là:
"Đợi chút!"
Bà gọi nhân viên lại, muốn lấy lại áo len, lại sợ làm bẩn nó, duỗi tay ra rồi lại thu tay về.
"Cái đó, cái áo len này chúng tôi không cần, không mua."
Phùng Quyên cho Lâm Lạc một ánh mắt, thấp giọng nói: "Quá đắt rồi, đừng mua."
"Mẹ, không sao." Lâm Lạc cười nói "Chỉ là một chiếc áo len mà thôi, không đắt."
"Nặc Nặc" Phùng Quyên không đồng ý nói "Cứ coi như bây giờ con kiếm được tiền cũng không thể tiêu loạn, tiền này của con còn cần để dành cho lên đại học nữa."
Lâm Lạc có chút đau đầu.
Hoá ra giàu có cũng có phiền não của giàu có.
"Như thế này đi, mẹ" Lâm Lạc nghĩ nghĩ, nhận lấy áo len từ tay nhân viên, đưa cho Phùng Quyên "Mẹ trước mặc thử xem, nếu như đẹp chúng ta liền mua, nếu như không đẹp thì chúng ta không mua."
Lâm Lạc cảm thấy chiếc áo len này rất phù hợp với Phùng Quyên.
Phùng Quyên vốn dĩ là người đẹp, nếu không lúc đầu khi Lâm Nguyên Long vẫn là phú nhị đại thì sẽ không nhìn trúng bà.
Chỉ là những năm này trải qua cuộc sống khổ sở, tuổi tác tăng lên, không còn xinh đẹp như thế nữa.
Nhưng tổng thể ngũ quan của bà rất đẹp, chỉ cần hơi hơi trang điểm một chút, bảo dưỡng một chút, vẫn là một người đẹp.
"Chó Poodle" cũng khuyến khích nói: "Đúng đấy dì, dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-tranh-cua-toi-hot-khap-the-gioi/1099226/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.