Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Dung Hiên, Lý Tư Niên không khỏi cảm thấy áy náy.
Anh đã phớt lờ đối tác của mình đến mức độ nào mới có thể khiến đối phương thấy anh đến công ty một chuyến lại hạnh phúc đến vậy?
Anh nhẹ nhàng sờ chóp mũi nói: “Tôi cũng chưa từng đến công ty, vừa lúc hôm nay muốn đến đây nhìn xem.”
Lý Tư Niên đi theo Khương Dung Hiên cùng nhau vào văn phòng, để hộp cơm trên bàn: “Tôi đoán cậu chưa ăn cơm trưa nên nấu vài món mang qua đây, dù không ngon cũng đừng ghét bỏ nhé.”
Khương Dung Hiên ngồi xuống đối diện Lý Tư Niên, mở nắp: “Anh nói vậy khiêm tốn quá rồi, làm gì có món nào anh nấu không ngon?”
Hộp cơm giữ nhiệt tổng cộng có bốn tầng, Lý Tư Niên nấu cho y 3 mặn 1 canh, món chính là cơm.
Gần đây rất thích hợp để ăn nấm, Món canh nấm vừa mát vừa bổ, đồ ăn là cần tây xào thịt, salad mộc nhĩ, cùng với công thức Lý Tư Niên mới phát triển gần đây, cá vược nấu kim chi.*
đây là món cá vược dưa chua, tưởng tượng thành màu đỏ kim chi đi mấy bạn
Khương Dung Hiên bày từng món lên bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở món cá vược nấu kim chi.
Miếng cá non mềm quyện với nước canh đo đỏ, hơi nóng tỏa ra, vị chua của kim chi và vị kê cay hòa quyện vào nhau, sau khi múc ra hẳn còn rưới thêm 1 tầng sa tế, vì Khương Dung Hiên ngửi được mùi sa tế độc đáo chỉ có Lý Tư Niên mới làm ra được.
Y dùng đũa chỉ vào con cá hỏi: “Đây là cái gì? Cá sao?”
“Đúng vậy, cá vược nấu kim chi.”
Khương Dung Hiên nhướng mày: “Cá vược kim chi? Lần đầu tiên em thấy cá vược còn có thể nấu như vậy, em nhớ lúc trước ăn cá vược đều là hấp.”
“Làm cách này hương vị sẽ đậm hơn, gần giống với vị cay Tứ Xuyên.” Lý Tư Niên nói: “Mau nếm thử, cậu chính là vị khách đầu tiên ăn món này đó.”
Khương Dung Hiên nghe vậy lập tức cầm lấy đôi đũa.
Cá đã được cạo vảy vừa mềm vừa căng mọng, vị chua chua cay cay thấm đẫm trong thịt cá, nhẹ nhàng cắn một miếng nước canh liền lan đầy vị giác.
Đỉnh cực, đây là cảm giác của Khương Dung Hiên khi vừa cắn miếng đầu tiên.
Tựa như ăn lẩu cay, cay cay sảng khoái khiến người ta không muốn dừng lại.
Lý Tư Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Dung Hiên, nhìn thấy trong mắt y lộ ra kinh ngạc và vui mừng, nhịn không được hỏi: “Thế nào?”
“Ăn ngon lắm, khách hàng thích ăn cay chắc chắn sẽ thích.” Khương Dung Hiên cầm lấy cái muỗng bên cạnh, múc kim chi, cá cùng với nước canh chan lên cơm.
Nước canh màu đỏ đậm đà bao lấy cơm, nhìn vào thôi đã thấy thèm ăn.
Thực tế chứng tỏ Khương Dung Hiên cũng bị kích thích đói bụng, y trực tiếp đổi đôi đũa thành muỗng ngồi ăn cơm.
Lượng cơm Lý Tư Niên mang tới vừa đủ cho Khương Dung Hiên ăn bảy phần no.
Khương Dung Hiên ăn xong, nhìn bàn cơm đã bị quét sạch sẽ còn chưa đã thèm mà liếm môi dưới.
Y cũng chẳng phải người yêu ăn uống, nhưng không cưỡng nổi tay nghề của Lý Tư Niên, thật sự quá ngon.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, nhóm công nhân đi ăn trưa đã lần lượt trở về, lại bắt đầu làm việc.
Khương Dung Hiên thừa dịp Lý Tư Niên đi WC, y rửa sạch hộp cơm giữ nhiệt, chờ anh trở về lại đưa cho anh.
Nhìn hộp cơm còn mang theo vết nước, Lý Tư Niên bất đắc dĩ cười: “Đã nói cậu cứ để tôi đem về rửa là được rồi.”
“Thuận tay thôi mà.” Khương Dung Hiên lên tiếng, tiếp theo lại hỏi: “Đến giờ làm rồi anh, giờ anh muốn quay về sao?”
Lý Tư Niên dù sao cũng cảm thấy mình là một cổ đông, qua lâu như vậy chẳng dễ dàng gì mới có dịp đến công ty một lần lại vừa lúc ngay thời gian nghỉ trưa, nghỉ xong liền trở về thì cũng kỳ cục quá.
Vì thế anh nói: “Không đi, tôi chờ cậu, chiều tan ca chúng ta cùng nhau về. Vừa lúc tôi vẫn chưa nhìn qua công ty, buổi chiều có thể nhân cơ hội tham quan một chút. Tôi cũng có thể xử lý một vài chuyện cơ bản, nếu nhiều việc quá cậu lo liệu không hết có thể phân cho tôi.”
Khương Dung Hiên còn ước gì Lý Tư Niên sẽ ở lại với mình thêm một chút, nghe Lý Tư Niên nói như vậy, lập tức liền gật đầu đồng ý.
Y sai trợ lý đem cà phê, đồ ăn vặt cùng tạp chí tới, bảo Lý Tư Niên nếu cảm thấy nhàm chán thì cứ xem tạp chí cho đỡ buồn.
Lý Tư Niên cảm thấy buồn cười.
Khương Dung Hiên mỗi ngày thân thiết gọi anh tới anh lui, thật ra lại không hề coi anh như anh trai mà hoàn toàn xem anh như một đứa trẻ.
Lý Tư Niên không đọc tạp chí, anh đi cùng trợ lý tham quan công ty một chút.
Từ lâu anh đã biết Khương Dung Hiên được hậu thuẫn bởi gia tộc Khương thị ở Hải Thành, gia thế khủng, sự nghiệp lớn, nhưng nhìn thấy toàn cảnh công ty, anh một lần nữa lại bị chấn động bởi hào khí của Khương Dung Hiên.
Từ lúc bắt đầu đã mua nông trại nhà kính với diện tích lớn; vì muốn giữ lại nhân tài có kỹ thuật gieo trồng ở làng Mục Lâm mà trả lương cao; đồng thời còn mở hơn 300 chi nhánh ở bốn siêu đô thị; hiện giờ lại còn xây tòa công sở này lớn hơn cả tòa công sở của Lý thị.
Cũng vì là Khương thị nên mới có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy.
Công ty tuyển dụng nhân viên yêu cầu rất cao, có thể trúng tuyển không dám nói mỗi người đều là nhân tài, nhưng ít nhất thì họ đối với công việc đều cực kỳ nghiêm túc.
Lý Tư Niên tham quan một vòng môi trường làm việc tốt đẹp, sau đó về lại văn phòng Khương Dung Hiên.
Khương Dung Hiên cũng đang bận không ngơi tay, thấy anh tiến vào cũng chỉ là ngẩng đầu cười với anh một chút rồi lại tiếp tục xử lý công tác.

Lý Tư Niên vừa chơi game vừa chờ, đợi nửa ngày cũng không chờ được Khương Dung Hiên phân cho mình việc gì, dáng ngồi dần dần nghiêng lệch, sau đó anh liền mất đi ý thức.
Khương Dung Hiên bận tới bận lui, nửa chừng ngẩng đầu xem tin thông báo tin nhắn di động mới phát hiện Lý Tư Niên đã ngủ rồi.
Y gọi trợ lý cầm chăn tiến vào, sau đó tiến lên đem tấm chăn mỏng đắp lên người Lý Tư Niên. Lý Tư Niên dựa nghiêng ở trên tay vịn, cả người rơi vào sô pha mềm mại, làm thân thể vốn mảnh khảnh thoạt nhìn càng thêm tinh tế. Anh ngủ thực an ổn, hàng mi dài rủ xuống, in bóng nhỏ lên mi mắt dưới.
Khương Dung Hiên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia.
Một lúc lâu sau y mới nghiêng thân người về phía trước, áp sát vào khuôn mặt đã khiến y ngày đêm tơ tưởng. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, gần đến mức hô hấp dường như giao hòa thành một.
Khương Dung Hiên quay mặt đi, lúc đôi môi sắp dán vào Lý Tư Niên thì dừng lại.
Y duy trì tư thế này ba giây, sau đó lại thối lui, phát ra một tiếng thở dài như tiếc hận, cuối cùng y vẫn không làm gì, chỉ lưu luyến không rời nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Lý Tư Niên.
Động tác Khương Dung Hiên rất nhẹ, y hoàn toàn không ngờ ngay lúc này Lý Tư Niên sẽ mở mắt ra.
Tuy Khương Dung Hiên trông cực kỳ đẹp trai nhưng bây giờ không liên quan gì có đẹp trai hay không, mặc cho ai vừa tỉnh ngủ mở mắt ra thấy một gương mặt thù lù trước mắt đều sẽ bị dọa cho hết hồn.
Lý Tư Niên không khống chế được rụt người một chút, chờ đến khi thấy rõ ràng người trước mặt là Khương Dung Hiên mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
“Làm sao vậy?” Lý Tư Niên hỏi.
Giọng anh mang theo âm điệu khàn khàn do vừa tỉnh ngủ, gợi cảm muốn chết.
Khương Dung Hiên mặt không đổi sắc, làm như không có gì kéo ra chút khoảng cách.
Y cười nói: “Em có chút chuyện muốn nói với anh nên nhìn thử xem anh có tỉnh không.”
Lý Tư Niên cử động cơ thể, chăn trên người rớt xuống, anh gấp chăn đặt sang một bên, uốn dẻo cơ, ngồi thẳng lưng.
“Cậu muốn nói gì? Có công việc gì muốn tôi làm sao?”
“Không phải.” Khương Dung Hiên cũng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh anh: “Là vụ sao chép trên mạng.”
“Đã tìm ra người mua thủy quân?”
Khương Dung Hiên gật đầu: “Là… người quen của anh.”
“Người quen của tôi?” Lòng hiếu kỳ của Lý Tư Niên cũng bị câu lên: “Ai cơ?”
Khương Dung Hiên nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói ra một cái tên: “Lâm Nguyên.”
Lý Tư Niên nháy mắt mở to hai mắt nhìn: “Lâm Nguyên?! Cậu chắc chắn sao?”
Phản ứng của Lý Tư Niên làm Khương Dung Hiên biến sắc có chút khó coi, quai hàm của y siết chặt lại.
Tuy rằng y đã sớm biết Lý Tư Niên cùng Lâm Nguyên có quan hệ ái muội, biết Lý Tư Niên đối đãi với Lâm Nguyên không bình thường, nhưng thật sự nhìn thấy bộ dáng Lý Tư Niên không thể tin được là Lâm Nguyên làm tổn thương mình, y vẫn không nhịn được ghen ghét trong lòng.
Anh thích người kia như vậy sao? Thích đến mức sự thật phơi bày ra trước mặt cũng không dám tin tưởng
Y thực sự muốn ném tất cả bằng chứng tìm được ra trước mặt Lý Tư Niên, cho người anh yêu dấu của y sáng mắt ra.
Không thấy Khương Dung Hiên đáp lại, Lý Tư Niên nhíu mày, hỏi lại một lần: “Cậu thật sự chắc chắn là Lâm Nguyên sao?”
“Đương nhiên chắc chắn, anh đang nghi ngờ năng lực của em sao?” Khương Dung Hiên cố kìm nén nhưng không được nữa, y nói: “Anh biết là Lâm Nguyên làm nên rất đau lòng sao? Đến mức không dám tin?”
Lý Tư chưa bao giờ chính thức kể cho Khương Dung Hiên nghe những chuyện trong gia đình mình, nhưng ngày thường nói chuyện với nhau cũng sẽ lộ ra một ít.
Hơn nữa Khương Dung Hiên có thể tra được chuyện trên mạng là Lâm Nguyên làm, nên y biết trước kia anh cùng Lâm Nguyên quen nhau cũng không có gì hiếm lạ.
Chỉ là anh thấy rất kỳ quái: “Tôi đau lòng? Vì sao phải đau lòng?”
Từ đôi mắt đến vẻ mặt Lý Tư Niên đều tràn ngập nghi hoặc, anh thật sự không hiểu vì sao Khương Dung Hiên cảm thấy anh sẽ đau lòng khi biết Lâm Nguyên làm ra chuyện bất lợi cho anh.
Này thì có gì đáng buồn đâu?
Khương Dung Hiên cắn môi dưới, nói: “Không phải trước kia anh rất thích Lâm Nguyên sao?”
Trước kia anh rất thích Lâm Nguyên không sai, nhưng anh và Lâm Nguyên cùng lắm chỉ là quan hệ ái muội, còn chưa từng chính thức ở bên nhau.
Khương Dung Hiên cũng lợi hại quá đi, không chỉ tra ra được hai người bọn họ có quen nhau, ngay cả tình cảm của anh y cũng tra ra được sao?
Vừa nghĩ đến đây Lý Tư Niên hỏi thẳng.
Khương Dung Hiên lại chẳng nói gì.
Nhưng mà chuyện này không phải trọng điểm, Lý Tư Niên cũng không hỏi mãi, anh giải thích vì sao mình bị khiếp sợ khi biết chuyện này là do Lâm Nguyên làm.
“Mối quan hệ của tôi và Lâm Nguyên khá khó xử, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ thù địch, vẫn còn có chút gọi là tình cảm. Với tiền đề tôi chưa làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của hắn ta thì hắn tuyệt đối không có khả năng gây chuyện với tôi.”
“Tôi có thể 100% bảo đảm Lâm Nguyên sẽ không làm chuyện này. Nhưng tình huống hiện tại xác thật là hắn đã làm, như vậy chứng minh chuyện này có vấn đề.”
“Chuyện Lâm Nguyên không muốn làm cũng chỉ có một người có thể thay đổi suy nghĩ của hắn, chính là em trai tôi Lý Văn Tinh.”
“Nếu nói là Lâm Nguyên làm còn không bằng nói là Lý Văn Tinh, là Lý Văn Tinh muốn đem tin đồn gây bất lợi cho tôi làm lớn lên.”
Lý Tư Niên cũng mím môi.
Đúng rồi, lúc trước Lâm Nguyên có nói qua, Lý Văn Tinh rất lo lắng anh ở bên ngoài sống không tốt, hy vọng anh nhận quảng cáo của Tụng Nguyên, chứng tỏ Lý Văn Tinh biết Hằng Năm Có Ngày Này là anh, không phải trùng hợp.
Thật thú vị.
Trước lúc trùng sinh cả đời anh ghen ghét Lý Văn Tinh, bởi vì Lý Văn Tinh không cần làm gì cũng có thể cướp đi hết thảy mọi thứ của anh, hiện tại xem ra đứa em trai của anh không phải cái gì cũng chưa làm.
Là do vạn nhân mê sao? Hay là do có người cố ý?
———————–
Hết chương 31
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.