Bàng Tử Phi thi đấu hôm thứ sáu, tuy Trì Phương không có hứng thú với thi đấu thể thao điện tử, nhưng vẫn nói với mẹ Trì một tiếng, cầm vé Bàng Tử Phi cho cậu, ngồi xe đến xem cậu ta thi đấu. Sân thi đấu rất lớn, Trì Phương cầm vé của đội viên dự thi, chỗ ngồi chỉ cách đài có ba, bốn vị trí, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy biểu cảm của tuyển thủ. Ngoài dự kiến của Trì Phương, người đến xem thi đấu rất nhiều, thậm chí còn có người mang theo băng rôn cổ vũ. Trì Phương không chơi game, ấn tượng cũng chỉ là từng nhìn Bàng Tử Phi chơi mà thôi, song ngồi ở đây, nhìn tuyển thủ trên đài cùng fans cổ vũ phía dưới, Trì Phương đột nhiên hiểu ra vì sao Bàng Tử Phi lại nguyện ý cố gắng vì cuộc thi này. Màn hình lớn trên đài hiện lên hình ảnh giới thiệu từng tuyển thủ, nên Trì Phương mới biết hóa ra chiến đội của Bàng Tử Phi gọi là Côn Bằng. Đội đến lúc giới thiệu xong tất cả tuyển thủ, màn hình lớn mới chiếu hình ảnh thi đấu. Trì Phương không chơi trò này, cũng không hiểu cơ chế của nó, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của khán giả dưới đài để phán đoán tình huống trên sân. Trận đấu có cơ chế tính điểm tích lũy, đội thắng có điểm, đội thua cũng có. Trì Phương cũng nhìn thấy Bàng Tử Phi, không hề giống với cậu béo luôn không làm việc đàng hoàng trong ấn tượng của cậu, Bàng Tử Phi ngồi ở chủ vị vẻ mặt nghiêm túc, đang nghiêng đầu nói gì đó với đội viên, chỗ Trì Phương ngồi cách cậu ta rất gần, nhưng Bàng Tử Phi lại chưa từng liếc mắt nhìn đến khán đài. Nhưng lại có một ít khí thế khi nói chuyện hợp tác ở kiếp trước. Trận đấu giằng co gần hết một ngày, đến lúc xế chiều, uể oải trên mặt tuyển thủ đã hiện rõ, nhưng cảm xúc của khán giả lại ngày càng căng thẳng. Trì Phương nhìn bảng điểm ở một góc khác màn hình, hiện tại còn hai trận, mà bọn Bàng Tử Phi đang xếp thứ hai, nếu họ muốn đoạt được hạng nhất, thì không chỉ cần thắng trận tiếp theo, mà điểm số còn phải cao hơn. Biểu tình Bàng Tử Phi trên đài ngày càng nghiêm trọng, chỉ đạo chiến thuật còn lại xong, hiếm khi Bàng Tử Phi có thể nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát. Nhưng rất nhanh cậu đã ngồi thẳng lại, trầm giọng hỏi, "Chuẩn bị xong chưa?" "Xong rồi." Hai trận đấu cuối cùng bắt đầu, Trì Phương cũng bị nhiễm không khí trong sân thi đấu, dù xem không hiểu, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình. Một người ngã xuống, hai người ngã xuống...... Trận đấu kết thúc. Thiếu niên bên cạnh Trì Phương hoan hô, giơ cao băng rôn in hai chữ "Côn Bằng". ... "Thế nào? Anh mày đặc biệt đẹp trai phải không!" Bàng Tử Phi tùy ý lau lau mồ hôi trên mặt, một tay khoát vai Trì Phương, vẻ mặt đắc ý. Trì Phương bất đắc dĩ đẩy người ra, "Vâng vâng vâng, cả người mày mồ hôi không, cách xa tao một chút đi." Bàng Tử Phi bị bạn thân ghét bỏ, cũng không thèm để ý, tùy ý lau hai cái, còn chưa kịp nói tiếp, chiến đội bên kia đã gọi cậu lại. Họ là quán quân đêm nay, Bàng Tử Phi cũng không tiện xin nghỉ, áy náy nhìn Trì Phương. Trì Phương tùy ý khoát tay, "Không cần để ý tới tao, mau đi đi, đừng quên ngày mai đi du lịch mùa thu đó, thật sự không được thì hẳn xin nghỉ." Bàng Tử Phi lên tiếng, quay đầu chạy về hướng đồng đội của mình. Mấy thiếu niên tùy ý cười dưới ánh đèn, mang theo hương vị và sức sống tuổi thanh xuân. Trì Phương nhìn họ cười với nhau, đi về hướng đèn flash, lại cúi đầu nhìn mình, rõ ràng cậu bằng tuổi với Bàng Tử Phi, nhưng đột nhiên Trì Phương lại cảm thấy mình đã già rồi. Nhịn không được cười lên. Trì Phương lắc đầu, vứt suy nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi. Trận đấu kết thúc lúc 7 giờ, tuy giữa trận có nghỉ ngơi 2 tiếng, nhưng cậu vẫn luôn ngồi một chỗ, Trì Phương cảm thấy toàn thân có hơi rỉ sắt. Ngoài sân thi đấu toàn là khán giả ra về, Trì Phương liếc mắt nhìn là biết ngay mình không thể bắt taxi, nơi này cũng không có xe bus về nhà. Trì Phương lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên gọi cho tài xế trong nhà hay không. Một chiếc xe màu đen chậm chạp đi qua trước mặt cậu, dừng ở cách đó không xa. Trì Phương tò mò nhìn thoáng qua, tay vẫn còn tìm số trong danh bạ. Trong xe. Bàn tay nắm cửa của Vu Mặc hơi dùng sức, ngay cả tài xế cũng phát hiện cậu chủ nhà mình không đúng lắm, ông còn chưa mở miệng hỏi thăm, chỉ thấy cậu chủ đột nhiên hít sâu một hơi, như là lấy hết dũng khí, mở cửa xuống xe. Trì Phương vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Vu Mặc bước xuống từ chiếc xe trước mặt, cậu nhìn ra biển số xe theo bản năng. Không giống với biển số xe trong ký ức của cậu, xem ra đã đổi sang một chiếc xe khác. "Cậu..." Vu Mặc dừng một chút, "Tôi đưa cậu đi." Trì Phương có hơi nghi hoặc chớp mắt, cự tuyệt, "Không cần phiền phức thế đâu, tài xế nhà tôi sắp tới rồi." Bàn tay sau lưng Vu Mặc siết lại, hắn yên lặng gật đầu, "Cũng được." Sau đó đứng ở bên cạnh Trì Phương, không nói chuyện, không động đậy. Trì Phương giật giật khóe miệng, len lén đánh giá thiếu niên bên cạnh mình. Hôm nay Vu Mặc không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo sơ mi trắng, có một loại cảm giác công tử văn nhã, ôn nhu như ngọc, chẳng qua vừa nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Vu Mặc ở kiếp trước, Trì Phương liền trực tiếp đánh bay công tử ôn nhu trong đầu. Đây căn bản là một con sói độc ác, chỉ là bây giờ nó còn nhỏ, nhìn rất đáng yêu... Muốn vuốt. Trì Phương tự khen mình dũng khí hơn người, sau đó yên lặng cười cười với người bên cạnh. Hai người trầm mặc đứng trên đường, qua năm phút, nụ cười trên mặt Trì Phương ngày càng chịu không được nữa. Chẳng lẽ Vu Mặc muốn cùng cậu đợi xe đến? Nhưng cậu còn chưa gọi điện thoại, không lẽ đứng trước mặt Vu Mặc gọi tài xế đến, Vu Mặc sẽ không cảm thấy mình chán ghét hắn, nên mới từ chối hắn chứ? "Khụ, nếu cậu có việc thì đi đi, tôi chờ một mình là được rồi." Trì Phương không nhịn được mở miệng, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chỉ kém trực tiếp bảo cậu đi đi với Vu Mặc. Vu Mặc lại một mặt nghe không hiểu ý tứ của Trì Phương, rất nghiêm túc lắc đầu, "Tôi không có chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt đứng một mình sẽ bị đánh." Trì Phương bị hắn làm cho nghẹn họng, nhịn không được lườm hắn một cái. Đại lão đây là đang nguyền rủa cậu gặp cướp sao?! Trì Phương che ngực, cố nén tâm tình muốn hộc máu, hít sâu hai cái. Cậu vốn định nổi giận, nhưng quay đầu lại trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vu Mặc, cũng không biết làm sao, mà lửa giận trong lòng cứ như vậy chậm rãi tiêu tan. Lại nói, Vu gia gia thế hiển hách, nhưng sự bảo vệ dành cho vãn bối thật sự rất ít, không lẽ trước đây đại lão từng bị người ta bắt nạt, nên hắn cho là chỉ cần ra ngoài vào buổi tối là sẽ bị đánh? Trì Phương nghĩ đến mấy hôm trước, lần mình gặp Vu Mặc bị chặn lại trên đường nhỏ, nhịn không được thở dài. Nếu như những người kia biết người trước mặt là con cháu Vu gia, nhất định sẽ không dám đi chặn Vu Mặc như thế. Cho nên, Vu Mặc làm thế, cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của cậu mà thôi. Trì Phương nhìn dãy số đang gọi tới trong điện thoại, có chút không giấu nổi nữa. Cậu bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Vu Mặc lớn lên quá đẹp, cho dù là ở trong màn đêm cũng rất dễ nhận được sự chú ý của người xung quanh, xa xa đã có mấy cô bé nhìn bọn họ nói nhỏ nửa ngày, đoán chừng lát nữa sẽ đến xin số điện thoại. Cầm điện thoại đã khóa màn hình trong tay, Trì Phương cười quay đầu nhìn Vu Mặc, "Tài xế trong nhà có việc không tới được, không biết..." "Được." Trì Phương còn chưa nói xong, Vu Mặc đã rất nghiêm túc đồng ý, thậm chí Trì Phương còn cảm thấy mình đã nhìn ra vui mừng trong mắt Vu Mặc. Tự cười mình trong lòng một tiếng, Trì Phương nói cảm ơn với Vu Mặc, theo hắn tới cạnh xe. Tài xế trong nhà thấy cậu chủ nhà mình xuống xe, mới qua một lúc còn dẫn theo một thiếu niên trở về, không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Trì Phương. Phải biết cậu chủ chưa bao giờ qua lại với bạn học, bình thường đến trường tan học chỉ có một mình, cuối tuần cũng chỉ ở nhà, ông chủ và bà chủ đều sầu muốn chết. Kết quả không biết hôm nay vì sao đột nhiên cậu chủ lại đi ra ngoài, còn luôn chờ ở đây làm cho ông hốt hoảng. Sau đó cậu chủ còn dẫn theo một người trở về... Tình huống gì đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]