*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Phương thoáng bối rối, vội vàng lui ra sau, ánh mắt từ đồng phục học sinh lớn hơn mình một số, rơi xuống gương mặt không cảm xúc của Vu Mặc.
Cậu lộ ra nụ cười khách sáo theo bản năng.
Kiếp trước tình huống của Trì gia sau này thật sự không tốt, Trì Phương cũng có thói quen tươi cười với người khác, may là cậu lớn lên nhu thuận, nên mới không làm người khác cảm thấy nịnh nọt ton hót, mà cười lên sẽ khiến người ta nhịn không được mềm lòng.
Vu Mặc nhíu nhíu mày, "Không muốn cười thì đừng cười."
Biểu cảm trên mặt Trì Phương hơi ngưng lại, sau nửa ngày vẫn hơi cười cười, "Tôi đi trước."
Vu Mặc hơi sửng sốt, không biết làm sao nhìn Trì Phương từ bên cạnh mình rời đi.
Hắn mơ hồ nhận ra dường như Trì Phương có hơi tức giận, nhưng không biết tại sao Trì Phương lại giận. Vu Mặc đứng nguyên tại chỗ một hồi, mới từ đường nhỏ đi ra ngoài, đứng ở ven đường chờ tài xế vội vàng chạy tới.
Mãi đến khi Vu Mặc ngồi trong xe, vẫn còn hơi hoảng hồn, ánh mắt quản gia bên cạnh dừng trên người Vu Mặc một chút, "Cậu chủ... Cậu có muốn đổi sang bộ quần áo khác không?"
Vu Mặc khẽ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện trên đồng phục của mình in một vết dầu mỡ. Lúc nãy Trì Phương đụng vào người mình, hình như trong tay đang cầm một cái... Bánh?
Do dự một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-toi-bi-dai-lao-hoc-ba-quan-lay/208113/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.