Trì Phương nháy mắt cảm thấy mình như một tên công tử đi đùa giỡn con gái nhà lành, tai 'con gái nhà lành' đỏ hết cả lên, tay cũng khẽ run, thế mà còn lấy hết dũng khí chủ động cho cậu đùa giỡn lưu manh...
Có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Trì Phương bất đắc dĩ thu tay lại, "Nói cái gì đó, nhàn rỗi không có chuyện làm cởi cái gì mà cởi."
Nói xong, lại tránh khỏi cửa để Vu Mặc vào phòng. Chẳng qua không phải không thừa nhận, một động tác này của Vu Mặc, đã làm khúc mắc trong lòng cậu lập tức tiêu tan, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy vui mừng.
Lạ là trong lòng Vu Mặc lại thấy có hơi mất mát, nhưng hắn cũng không rõ mình mất mát cái gì, đành phải treo vẻ bình tĩnh lên mặt rồi đi vào phòng.
Sau đó học bổ túc cũng không có chuyện gì xen vào thêm, học mãi đến tận 6 giờ tối, sắc trời cũng đã tối sầm. Mẹ Trì cũng đã gọi tới, Trì Phương ngoan ngoãn nhận điện thoại của mẹ Trì, nhìn về phía Vu Mặc: "Tôi phải về nhà rồi, mẹ gọi."
Vu Mặc đặt bút trong tay xuống, nghe vậy thì gật gật đầu: "Được."
Trì Phương dọn dẹp sách vở trên bàn, hơi ngạc nhiên hỏi Vu Mặc, "Ba mẹ cậu đâu?"
Vu Mặc nói: "Tối nay họ có tiệc, không về, cậu muốn gặp họ sao?"
Trì Phương lắc đầu, lúc mới sống lại biết Vu Mặc là người của Vu gia, cậu cũng đã từng nghĩ không biết có nên cố ý làm thân với Vu Mặc không, nếu thế thì Vu gia nhất định sẽ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-toi-bi-dai-lao-hoc-ba-quan-lay/1248470/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.