Ngày Triệu Lăng Ca thành thân, trời trong nắng ấm, thập lý hồng trang*, cực kỳ long trọng.
*Thập lý hồng trang: Trang sức đỏ trải dài mười dặm, trích trong câu “Lương điền thiên mẫu, Thập lý hồng trang” là câu nói ngụ cho hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn.
Lữ lão thái thái nhìn Triệu Lăng Ca, run rẩy gật đầu khen: "Tốt, tốt... Lăng Ca của chúng ta trưởng thành rồi..."
Vân Phù cười nhìn nàng ấy lên kiệu hoa, sau khi người đi rồi, dường như Triệu gia đã trở nên quạnh quẽ trong phút chốc.
Nàng không quen với sự trống vắng trước mắt. Không biết từ lúc nào mắt đã rơm rớm, nhưng nàng đã cố nén lại ngay trước khi nước mắt trào ra.
"Khó chịu thì cứ khóc đi." Tề Tuân biết nàng không dễ chịu, đứng bên cạnh an ủi.
Vân Phù lắc đầu, nói với giọng nghẹn ngào: "Hôm nay là ngày vui, khóc không tốt."
"Không để người khác thấy là được." Vừa dứt lời Tề Tuân lập tức ôm Vân Phù vào lòng, khẽ vuốt tóc nàng, nói nhỏ:
"Muội ấy sẽ tốt thôi, có nàng ở đây, không ai có thể bắt nạt muội ấy."
Vân Phù không nói gì, ôm lấy Tề Tuân, vùi đầu vào ngực hắn.
Tề Tuân nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, vỗ nhẹ lưng Vân Phù, an ủi nàng.
Triệu Lăng Ca ngồi trong kiệu hoa, nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, trong lòng khó chịu.
Nàng ấy nhớ Vân Phù, dần dần, nước mắt không thể khống chế mà tuôn ra.
Khởi Vân đi bên ngoài kiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3649224/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.