Ở Bắc Cảnh.
Tề Tuân đã từ thành Đông trở lại quân doanh, thương thế của hắn quá nặng, cũng may đại phu ngày ấy có y thuật cao minh, đã cứu hắn một mạng.
Trước khi đi, đại phu kia đã dặn dò phải dùng dược liệu thượng hạng để điều dưỡng. Nhưng quân doanh căn bản không có nhiều dược liệu tốt như vậy.
Hứa tướng quân lo lắng muốn đuổi Tề Tuân về kinh đô dưỡng thương, nhưng đường xá quá xa, với tình trạng thân thể lúc này, Tề Tuân không thể đi xa như vậy. Hơn nữa Tề Tuân liều mạng phản đối, cuối cùng ông đành từ bỏ suy nghĩ này, chỉ có thể cho người chăm sóc hắn cẩn thận.
Tin tức Tề Tuân bị thương cũng nhanh chóng truyền tới kinh đô.
Thục phi hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau khi Hoàng hậu nghe rõ, sắc mặt tái mét, đi tìm Hoàng đế.
Trong cung điện có chút u ám chỉ còn lại Hoàng đế và Hoàng hậu.
"Bốp" một tiếng, Hoàng đế nhận một cái tát vào mặt.
"Ta nói A Túc là con trai của ta, tại sao còn muốn tổn thương nó!"
"Nó đã tự tay giết phó tướng Bắc Cảnh, một khi trận chiến với Bắc Cảnh chấm dứt, nó sẽ uy hiếp đến địa vị của Thái tử! Vị trí Thái tử này, chỉ có thể là của A Ung!"
A Ung là nhũ danh* của Tề Ngạn, là Hoàng đế đặt.
*nhũ danh: tên mụ
Mà A Túc là nhũ danh của Tề Tuân, là Tề Ngạn đặt.
Lúc nhỏ, khi Tề Ngạn đọc sách, vì để người khác biết hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3646613/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.