Phùng Nguyệt đi tới với gương mặt đờ đẫn. Nàng ta nhìn nàng, hỏi: "Triệu Vân Phù, chỉ bằng một đôi tay, sao ngươi có thể nhận ra kẻ đẩy ta là thị nữ của ta?"
Vân Phù nhìn lại nàng ta, "Không phải chỉ mình ta nhận ra được, ngay tại thời điểm nàng ta trốn sau lưng, chính ngươi cũng đã nhận ra, chỉ có điều ngươi không muốn tin mà thôi. Phùng Nguyệt, ngươi tự hỏi lòng mình đi, chẳng lẽ mấy năm nay, ngươi thật sự không biết gì về những chuyện mà thứ muội và di nương làm với ngươi sao? Suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc là bọn họ đã làm những gì với ngươi, còn có ngươi thật sự thích Trần Ninh sao? Ta thấy sự quan tâm của ngươi đối với Trần Ninh còn kém xa sự xem trọng của ngươi đối với muội muội ta nữa. Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng lại đi, tình yêu thật sự quan trọng như vậy à? Ngươi là nữ nhi của Tri Châu, làm cái gì mà không được? Ở bên ngoài tung hoành ngang ngược đến thế sao về nhà lại sợ những người đó chứ?"
Triệu Lăng Ca nghe thấy tiếng nói chuyện cũng thò đầu từ trong xe ngựa ra, "Phùng Nguyệt, thị nữ kia của của ngươi, sau khi trở về ta sẽ cho người gửi bạc lại cho ngươi. Nàng ta suýt hại tỷ tỷ ta rơi xuống nước, việc này chưa xong đâu. Tỷ tỷ lên xe nhanh một chút, ở dưới rất lạnh đấy."
Phùng Nguyệt hồn xiêu phách lạc rời đi, nhưng những lời nói của Vân Phù vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng ta. Thậm chí đến khi ngồi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-ta-trao-doi-than-phan-voi-muoi-muoi/3617363/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.